Chương 2107:
Mà Lệ Tuyên Hoành ngẩng đầu nhìn ra ngoài xe, cả người ngay cả hô hấp trong nháy mắt đều như ngừng lại. “Đây là… Đây là ảo giác sao?” “Thứ chó má gì, dám cản đường của chúng ta, muốn chết à?”
nu Đội trưởng vừa dứt lời, đột nhiên một tiếng trầm vang lên, chợt, máu tươi băn rail Đầu, nở hoa rồi.
Giang Ninh đứng ở kia, mặt không chút biểu cảm, vươn ngón tay lên ngoắc ngoắc, hai mắt nhìn chằm chằm người †rong xe .Jeep.
Chỉ một thoáng, cửa xe mở ra, năm sáu người vọt ra.
Nhưng thời gian cũng chỉ trong chớp mắt!
Bangl Bang!
Bangl Tiếng súng nổ vang lên liên tục, những người xuống xe đều đã mất mạng! ¡ Không khí dường như chết lặng, bên ‘ tai chỉ còn luẩn quẩn những âm thanh đòi mạng kial Lính bản tỉa!
Có lính bắn tỉa!
Những tên lính đánh thuê còn lại ai nấy cũng đều kinh hoảng, chẳng ai còn dám xuống xe.
Nơi trống trải như thế này, làm gì có chỗ cho lính băn tỉa ẩn nấp?
Căn bản không có khả năng!
“ĐiI Đi maul”
Có người hô to, tài xế vừa mới chuẩn bị cài số đạp ga, bỗng nghe “bụp” một tiếng, kính chắn gió bị bắn thủng một lỗ, đúng vào giữa trán tài xế.
Máu tươi bắn ra đầy mặt mọi người.
“Aaal” Tải app truyệnhola đọc tiếp nhé cả nhà!
Tất cả những người trên xe này dường như sắp phát điên rồi.
Bọn họ có người lại xuống xe, chân vừa chạm đất đã bị mất mạng, mà người trên xe, chỉ có thể ngoan ngoãn nằm sấp xuống, bởi vì đầu ai mà lộ ra thì người đó phải chết!
Thật điên cuồng, một tay bắn tỉa quá đáng sợ!
Không khí yên tĩnh!
Ngay cả gió bên tai dường như cũng ngừng, không có bất kì âm thanh gì.
Lệ Tuyên Hoành ngồi ở kia, trợn mắt há mồm, cơ thể thẳng tắp!
Anh ta không dám có bất kì cử động dù là nhỏ nào!
Mới vừa rồi, bên cạnh anh ta có hai người đang ngồi cưỡng chế anh ra, nhưng giờ phút này đều đã chết hết, bị một súng nổ đầu, chết thẳng.
Trên mặt anh vẫn còn một chút cảm giác ấm áp.
“Anh ấy… anh ấy… anh ấy… đến rồi”
Miệng Lệ Tuyên Hoành giật giật.
Một nhóm người này!
Nếu như xảy ra một chút sai lầm nào, thì người chết lúc này đã là chính mình.
Hai cân anh ta mềm ra, căn bản là không thể nhúc nhích được, anh ra rất muốn rời khỏi vị trí này, nhưng thực sự không còn sức lực.
Lệ Tuyên Hoành nhìn Giang Ninh đi từng bước về phía mình, nhìn những tên lính đánh thuê còn sống vân đang chôn chặt đầu vào giữa hai chân, không ai dám động đậy gì.