0i tỉnh thành!
Mát của Tàn Kiếm híp lại, lời này chính là đại nghịch bất đạo!
Đổi thành người khác, lời vừa nói ra khỏi miệng thì lúc này đã là người chết rồi!
“Vậy tôi sẽ ở tỉnh thành đợi cậu”
Gã không nói cái khác, nghe ý của Giang Ninh thì biết Giang Ninh đồng ý rồi.
Tàn Kiếm đến nhanh đi cũng nhanh, từ đầu đến cuối chỉ nói mấy eâu. ; á Giang Ninh vẫn đứng bên hồ, thuốc trong tay sắp hút Xong rồi.
Cho đến khi không cảm nhận được hơi thở của Tàn Kiếm rồi, anh Cẩu mới cẩn thận đi ra, trên mặt đầy phòng bị và cảnh giác cao đột Lúc phát hiện Tàn Kiếm, anh Cẩu thật sự bị hết hồn hết víal Dù bây giờ thân thủ của anh không tệ, nhưng anh biết một khi cao thủ như Tàn Kiếm ra tay, đến một giây anh cũng không chống chịu nổi.
Cho nên anh lập tức tập hợp tất cả mọi người, không dám buông lỏng, sợ Tàn Kiếm đến gây phiền phức cho.
Giang Ninh.
Nhưng không ngờ Tàn Kiếm chỉ đến mời Giang Ninh đi tỉnh thành?
“Đại ca, tỉnh thành không thể đi!”
Anh Cẩu biểu cảm nghiêm trọng.
Đó là đầm rồng hang hổ, là nơi ông Phó chiếm giữ hai mươi mấy năm, còn có sát thần đáng sợ Tàn Kiếm!
“Thế giới này không có nơi nào tôi không thể đi”
Giang Ninh cười một tiếng, quay đầu nhìn anh Cẩu, “Cậu căng tháng lắm à?”
Anh Cẩu không biết nên khóc hay cười, có thể không căng thẳng sao, vị vừa nãy chính là kẻ mạnh một mình áp chế cả thế giới ngầm của tỉnh Thiên Hải đến không thể ngẩng đầu đó!
“Huấn luyện thật tốt, sau này cậu sẽ không kém hơn ông ta: Giang Ninh không nói nhiều, ném đầu thuốc lá rồi quay người bỏ đi.
Anh Cẩu rùng mình, sau đó hô hấp trở nên gấp gáp.
Không yếu hơn sát thần Tàn Kiếm này?
Chỉ cần mình huấn luyện thật tốt?
Anh Cẩu hít sâu một hơi, có chút không dám tin, nhưng lời này là Giang Ninh nói ra!
Là thần của họ nói ra!
Lúc này anh hiểu rồi, Giang Ninh không hề coi Tàn Kiếm ra gì.
“Giải tán đi!”
Anh Cẩu xua tay, giống như đang nói chuyện với không khí.
Anh biết, nếu Tàn Kiếm không muốn để anh phát hiện thì anh cũng không phát hiện ra được.
Tàn Kiếm để anh phát hiện hành tung của mình, vậy thì dù ba mươi người họ đều có mặt thì cũng tuyệt đối không ngăn được Tàn Kiếm!
Giang Ninh lên lầu, Lâm Vũ Chân đã bắt đầu làm việc rồi.
Hắn không quấy rầy vợ làm việc, ngồi trên sofa tự chơi điện thoại.
Không bao lâu sau, điện thoại đổ chuông, Giang Ninh nhìn số điện thoại một cái, bất giác mắc cười.
“Tô Vân à, là tôi.”
Cô nhóc này thật là nôn nóng, gọi điện đến luôn, “Ừ, tôi cho người sang đón em”
Giang Ninh cúp máy rồi lại gọi điện cho lão tam, lúc này Lâm Văn không dùng xe, bèn kêu hắn đi thị trấn đón Tô Vân.
Tô gia ở thị trấn.
Tô Vân buông điện thoại xuống, rất là phấn khích.
Hôm nay cô bé còn có tiết nhưng xin nghỉ sớm, định ở tỉnh thành chơi thêm hai ngày nữa.
“Cái con bé này, làm phiền Vũ Chân làm gì?”
Mẹ Tô quở trách, “Bây giờ con bé là tổng giám đốc tập đoàn Lâm thị, bận cỡ nào chứ”
“Mẹ, con hỏi chị rồi, chị nói anh rể không bận, để anh rể dẫn con đi tỉnh thành”
Tô Vân đỏ mặt nói.
Giang Ninh nào chỉ là không bận, trong mắt Lâm Vũ Chân thì hắn quá rảnh rỗi, lúc nào cũng nhàn nhã ngồi chéo chân trong lúc mình tối mắt tối mũi, Lâm Vũ Chân không thể nhịn được, phải tìm chút chuyện cho hắn làm.
“Nói bậy! Giang Ninh nhìn một cái là biết người làm việc lớn, sao có thể không bận?”
Bà Tô lườm Tô Vân, “Con đó, đến Đông Hải nghe lời một tí, không được chuyện cho Giang Ninh, biết chưa hải”
Con gái của mình nhìn có vẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện nhưng dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, trong cốt cách vẫn rất ngang bướng, phải căn dặn thêm mấy câu.
“Dạ, yên tâm đi mẹ, con đi tỉnh thành xem thử có thích trường đại học nào không thôi mà” Tô Vân nghiêm túc gật đầu.
Kiến nghị của Giang Ninh cô đã nghe rồi, cô không muốn cách nhà quá xa, tất nhiên sẽ chọn học đại học trong tỉnh thành, nhìn từ góc độ chuyên ngành thì không khác mấy, chỉ xem thích môi trường nào thôi.
Cô càng cảm thấy, anh rể này rất thú vị.