Đêm tối mịt mờ, xe trên đường cũng không tính là nhiều, mấy đại lão dẫn theo người, xe trước xe sau nối đuôi nhau, đoàn xe khí thế cuồn cuộn tiến vào, vừa nhìn đã khiến người ta sợ hãi.
“Bíp bíp…
Bỗng nhiên, chiếc xe dân đầu dừng lại, những xe đảng sau cũng nối đuôi nhau lần lượt hãm phai ghi tốc.
Đẳng trước có chướng ngại vật, đèn đỏ sáng lập loè.
Xe dừng lại, chẳng mấy chốc có người xuống xe xem xét tình huống, bỗng nhiên, mấy chiếc xe đồng loạt sáng đèn, hai bên đường lập tức sáng tỏ.
Trên mảnh đất trống, không ít người đang đứng đó, dẫn đầu là anh Cẩu.
Mà trên một chiếc xe, Giang Ninh đang ngậm một điếu thuốc, thấy người trên tỉnh thành đến rồi, lúc này mới bỏ xuống, nhả ra một vòng khói: “Muộn thế này mới đến?”
Nhìn cảnh này, đám người Chương Trình kinh ngạc, vậy mà lại có người đợi bọn họ!
Người Đông Hải biết họ sẽ đến?
“Xuống xe!”
Chương Trình hô một tiếng, người hắn mang đến đồng loạt xuống xe.
Những đại lão khác cũng vậy, trong nháy mắt hơn ba trăm người đứng đó, tràn ngập khí thế.
Mấy ông lớn cùng Chương Trình tiến lên phía trước, trên mặt đầy khinh thường và mệt mỏi.
“Lại có người dám đến cản chúng ra, thật đúng là không biết sống chết!”
Lần này Trương Đại Bào mang đến nhiều người nhất, khí thế cũng mạnh nhất: “Ai đang ở đó giả thần giả quỷ, lăn ra đây cho lão tử!”
Anh Cẩu không nói gì, khẽ đẩy cửa xe ra, Giang Ninh bước ra ngoài.
Mắt Lâm Võ bỗng nheo lại, tràn đầy thù hận mãnh liệt, hận không thể giết Giang Ninh ngay lập tức.
“Hoan nghênh mấy vị đại lão trên tỉnh thành đến Đông Hải đầu tư”
Giang Ninh thản nhiên bảo: “Nhưng mà, các người đến chậm quá, tôi đợi các người lâu lắm rồi”
“Mày là ai?”
Trương Đại Bào cười lạnh: “Hoàng Ngọc Minh không ở đây, A Mao, A Cẩu gì đó không có tư cách nói chuyện với †ao đâu?
“Láo toét!”
Sát khí dâng lên trong mắt Anh Cẩu, dám nói chuyện với đại ca như vậy, muốn chết à!
Chương 198 Đợi bọn mày lầu lâm rồi “A Cẩu, đối xử với khách phải biết lễ phép, bọn họ đến đem tiền cho Đông Hải, chúng ta phải bày tỏ lòng cảm ơn: “Vâng, đại ca”
Anh Cẩu biết, Giang Ninh không phải người khách khí gì, hôm nay gã có hỏi rõ ràng, còn có một cây cầu và ba con đường cần phải tu sửa, tiền bù vào lỗ hổng thiếu hai trăm triệu, hôm nay phải lấy tiền từ đám người này.
Vậy thì miễn cưỡng khách sáo với chúng một tí vậy.
“Đại ca?”
Chương Trình biến sắc’Mày chính là Giang Ninh?“Hắn thấy Lâm Võ gật đầu, lập tức lạnh giọng bảo.
“Là tôi”
“Hừ, còn cho rằng ba đầu sáu tay, bản lính thế nào chứ, xem ra cũng chả ra làm sao cả”
Chương Trình cười lạnh: “Mày cũng thấy rồi đấy, hôm nay bao nhiêu người đến đây, dựa vào hơn ba mươi người của mày, còn muốn cản chúng tao?”
“Tao khuyên mày đừng tự tới nộp mạng nữa, ngoan ngoãn giao nộp thế giới ngầm ở Đông Hải ra đây, tao còn có thể tha cho mày một mạng, nếu không…hừ!”
Mấy ông lớn còn lại cũng dùng ánh mắt của kẻ bề trên liếc xuống kẻ dưới, còn cho rằng có mai phục, kết quả thì sao, có hơn ba chục người, Giang Ninh còn thật cho rằng dựa vào ba mươi mấy người này có thể cản được hơn ba trăm người?
“Đại ca, đợi lát nữa mạng của tên này, anh để lại cho em đi”
Lâm Võ thấp giọng nói.
Những người khác rục rịch muốn xông lên, còn chưa vào Đông Hải, đã có thể giải quyết gọn đám người này, chuyện này quá mức thuận lợi.
Sớm biết dễ dàng như vậy, chúng đâu đến nỗi phải do dự lâu đến thế, đợi một thời gian dài mới ra tay, mà lại càng không cần phải liên hợp lại làm gì cả.
Giang Ninh quét mắt nhìn một vòng, bỗng bật cười.
“Các người vội đến chết vậy sao?”
“Đừng nói mấy lời vô ích với chúng nữa! Lên! Đánh chết chúng, miếng bánh Đông Hải này sẽ thuộc về chúng ta!”
Trương Đại Bào không còn lòng kiên nhãn, thét lên một tiếng, người đằng sau liền lập tức xông lên.
Giang Ninh không động, dựa vào cửa xe, sau đó đốt một điếu thuốc, híp mắt lại, nhìn đám người đông nghịt trước mắt.
“A Cẩu”
“Đại ca”
“Giữ lại vài người lái xe”