Chiến Thần Hào Môn

Chương 1910



Chương 1910:

Một trang trại rượu ở Hán Đô.

Mùi rượu thoang thoảng lửng lơ khuếch tán trong đại sảnh, người am hiểu rượu chỉ ngửi không cũng đã biết rượu này không tâm thường, ít nhất về mặt giá tiền chắc chắn không thấp.

Người đàn ông đang ngồi, trong tay đang cầm chiếc ly đế cao để trước mũi, khẽ lắc ly, nhắm hờ hai mắt say sưa †rong mùi rượu, những người xung quanh không ai dám lên tiếng làm phiền.

“Rượu ngon thì ngon nhưng thiếu năm một chút, đáng tiếc.”

Một lúc lâu sau, người đàn ông mở mắt, vây tay ra hiệu người giúp việc đứng bên cạnh lập tức đưa thùng trong tay qua, người đàn ông không hề do dự chút nào đã đổ toàn bộ rượu trong chiếc ly đế cao vào thùng.

Thứ anh ta đã xem thường thì đó chính là rác rưởi.

Mà đã là rác rưởi thì không có ý nghĩa và giá trị tôn tại.

Lúc này, anh ta quay đầu nhìn người đang quỳ ở đó, thản nhiên nói: “Chỉ chút chuyện thế thôi mà cũng không làm tốt sao?”

“Xin lỗi anh Đại Thành!”

Người đàn ông quỳ ở đó vội vàng dập đầu nói: “Sức mạnh người đó rất mạnh, em không phải đối thủ của anh LŒt”

“Tra được là ai?”

Phác Đại Thành hơi ngẩng đầu nhìn lướt qua vết thương trên người người đàn ông, không nhịn được chửi thề vài câu: “Đây là Hán Đô, còn là địa bàn của hội Hắc Long, từ bao giờ đã tới lượt người khác kiêu ngạo rồi?”

“Anh Đại Thành, người đó chắc là nhân viên của Lâm thị. Chỉ là em không ngờ, nhân viên của một công ty lại có được thân thủ như thế..”

Phác Đại Thành vấy tay, không có kiên nhẫn nghe người đàn ông nói thêm gì, thẳng thừng bảo người đưa gã đi, cho đỡ phải nhìn thấy phiền.

Anh ta không thích có người kiêu ngạo như thế, nhất là ở Hán Đô, trong địa bàn của họ.

“A Tây.”

Phác Đại Thành gọi một tiếng: “Lấy điện thoại của tôi tới đây.”

Anh ta nhấc điện thoại, bấm một dãy số, nghiêng đầu. Cũng không biết mắt nhìn đi đâu, dường như vẻ thờ ơ và khinh thường trên mặt là trời sinh với anh ta.

“Là tôi, Phác Đại Thành, người anh nói muốn gây rối là ai của Lâm thị, nhưng bây giờ xem, séc anh cho không đủ đâu.”

Anh ta không hề tức giận mà còn có chút vui, giống như làm ăn đột nhiên có lợi thế đàm phán mới. Dù người đầu bên kia không phải nhân vật nhỏ, nhưng mọi người ở vị trí khác nhau sẽ có thân phận khác nhau, phải tự mình cân nhắc.

“Mọi người đều là làm việc giúp Lý thị, anh làm thế này không khỏi có hơi quá đáng rồi.”

Hiển nhiên trong ngữ khí của đầu bên kia điện thoại có hơi không vui.

“Ha ha ha, không thể nói như vậy, mọi người đều là vì tiền. Tôi được vị đó cho phép quản lý giới ngâm của Hán Đô cũng không thể làm không công không kiếm tiền, vậy tôi làm sao giải thích?”

Phác Đại Thành châm một điếu thuốc, cười ha ha nói: “Hơn nữa, không phải khoản tiền này anh cũng có thể lấy lại từ chỗ Lâm thị sao?”

“Đừng có nghĩ lừa tôi nữa, người làm ăn như họ còn xấu xa, độc ác tàn nhãn hơn chúng tôi!”


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv