Thành phố Đông Hải không có bóng dáng của phương bắc!
Chỉ một câu nói này đã khiến trong lòng đám người
Chương Trình lập tức hiểu rõ.
Phía sau Hoàng Ngọc Minh kia cũng không có thế gia vọng tộc phương bắc ủng hộ. Mẹ nó;thế HN, hắn lừa gạt, bọn họ sợ đến mức lâu như vậy cũng g C ai dám ra tay.
“Cảm ơn quản gia Triệu!”
Có người kịp phản ứng, bọn họ cũng không nói nhiều, lập tức bỏ lại một tờ chỉ phiếu: “Tiền nước trà”
Bọn họ nói xong liền rời đi.
Sau đó, khi mấy người đều đi hết, Chương Trình lại để ý nhiều hơn.
“Quản gia Triệu, ông Phó không nói gì về bên Đông Hải kia à?”
Cho dù không có bóng dáng của phương bắc, nhưng Hoàng Ngọc Minh đã giết chết Châu Hoa, phía sau Châu Hoa lại có bóng dáng của phương bắc.
Có thể làm được những điều đó, rõ ràng Hoàng Ngọc.
Minh kia không là trái hồng mềm gì có thể dễ dàng bóp nặn.
“Ha ha, ông Phó không quan tâm tới chuyện này”
Quản gia Triệu chỉ hờ hững nói câu này.
Chương Trình biết quản gia Triệu sẽ không nói gì với mình nữa nên chỉ đành khẽ gật đầu, chắp tay nói: “Cảm ơn quản gia Triệu, tôi đi trước đây.”
Phía sau Hoàng Ngọc Minh không có bóng dáng của phương bắc, vậy bọn họ sẽ không có gì phải kiêng ky.
nữa. Muốn ra tay thì phải làm thật nhanh, để tránh bị người khác nhanh chân đến trước.
Một miếng thịt béo bở đặt ở trước mặt như vậy, mọi người đều đã chú ý rất lâu, đã sớm bị cám dỗ tới chảy cả nước miếng rồi.
Tất cả mọi người rời đi, lúc này quản gia Triệu mới trở lại sân sau.
Hồ nước, hoa sen, nước chảy, còn có tiếng chìm hót, nơi đây cũng xem như là một nơi tuyệt vời.
Trong đình có một người đàn ông gần năm mươi tuổi đang ngồi xếp bằng. Ở trước mặt ông ta cũng là một người đàn ông trung tuổi, từ phía xa nhìn lại chẳng khác.
nào một thanh kiếm!
Rõ ràng kiếm khí xông lên tận trời lại vô cùng hướng nội!
“Ông Phó, tất cả đều đã đi rồi:’ Quản gia Triệu cung kính nói.
“Những người này đúng là rất cẩn thận.”
Ông Phó không nói chuyện mà nhìn vào bàn cờ trước mặt, hình như đang suy ngẫm, trên ngón tay cầm quân cờ đã giơ hồi lâu cũng không đặt xuống.
Một lúc lâu sau, ông ta thở dài: “Quân cờ này không dễ đặt đâu.”
Người đàn ông trung tuổi đối diện nói: “Tôi đã điều tra rồi, quả thật không có bối cảnh của phương bắc: “Nhưng người kia… có thực lực không thể khinh thường được”
“Mạnh tới mức nào?”
“Không kém gì tôi.”
Ông Phó nghe được câu này liền ngẩng đầu lên, trên gương mặt đã có vài nếp nhăn nhưng nhìn qua vô cùng ôn hòa, lại giống như một ông già hiền lành, không hề có khí chất của ông hoàng trong thế giới ngầm trên tỉnh.
Ông ta biết rõ thực lực của người đàn ông trung tuổi đang ngồi đối diện với mình. Ông ta có thể chiếm cứ địa bàn trên tỉnh nhiều năm như vậy cũng là nhờ sự có mặt của gã.
Sát Thần bên cạnh mình chính là Sát Thần vô địch ở tỉnh Thiên Hải!
Một người có thể ép cho cả giới xã hội đen ở tỉnh Thiên Hải không có ai dám ngẩng đầu!
Nhưng gã nói… người kia tự nhiên không kém gì gã?
Phải biết rằng người kia còn trẻ hơn Sát Thần bên cạnh mình tới gần hai mươi tuổi đấy!
Ngay cả quản gia Triệu đứng ở bên cạnh cũng có chút kinh ngạc, hình như không dám tin.
Không ngờ ở tỉnh Thiên Hải này lại có người có thể mạnh mẽ hơn cao thủ dùng kiếm này à?
Ông ta đi theo ông Phó hai mươi năm, có thể nói là ngoại trừ Sát Thần ra, ông ta được ông Phó tín nhiệm nhất. Ông ta từng thấy quá thủ đoạn và thực lực của Sát Thần, đừng nói là tỉnh Thiên Hải, cho dù là trong cả nước, người mạnh hơn gã cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay đấy.
Không thể nghi ngờ, đây là một tin tức vô cùng chấn động.
Qua hồi lâu, quân cờ trong tay ông Phó mới được đặt xuống, lại hoàn toàn khác với nước cờ bình thường trước.
sau như một của ông ta.
“Để bọn họ đi trước thử xem”
Sát Thần không nói chuyện, chuyên tâm chơi cờ. Quản gia Triệu cũng không nói chuyện, nhưng ông ta biết ông Phó đang nói với mình, muốn mình luôn chú ý tới tình hình bên đó.
Nhiều năm như vậy, cho dù là người thanh niên tài giỏi trước đây đột nhiên quật khởi, ông Phó cũng chưa từng để ý qua một lần. Nhưng lần này, ngay cả người còn chưa nhìn thấy mà ông Phó lại để ý tới.
Rõ ràng, người kia… không đơn giản.