“Có phải anh đã sớm biết mẹ em sẽ đồng ý hay không?”
Giang Ninh lại thả chăn ra: “Ba mẹ đều là người con có hiếu, điều đó đã ăn sâu vào trong xương thịt, muốn sửa cũng không sửa được. Lại nói, ông cụ chắc hẳn đã phải chịu nhiều đau khổ, cũng biết sai rồi”
TH cụ túng ởviện dưỡng lãohì có tí nào!
Không cần nghĩ cũng biết.
*Trước đây, ông nội em không phải như vậy đâu.”
Lâm Vũ Chân khẽ nói: “Ít nhất khi em còn bé, ông rất tốt với em “Chỉ là sau khi ba em bị tai nạn giao thông, Lâm Cường.
tiếp nhận nhà họ Lâm, nói cô gái không có tác dụng gì cho nhà họ Lâm, sớm hay muộn gì cũng sẽ phải lập gia đình, tất cả liền thay đổi…”
Giang Ninh biết Lâm Vũ Chân đang thuyết phục mình đồng ý với suy nghĩ của Lâm Văn.
*Ừ, đều là do ba con Lâm Cường sai. Đáng tiếc lại để cho bọn họ chạy mất”
Giang Ninh nói: “Nếu không, anh sẽ sai người bắt bọn họ về, đánh một trận thật đau cho em hả giận nhé?”
“Không cần đâu!”
Lâm Vũ Chân nói: “Đám người A Cẩu nhất định sẽ đánh chết bọn họ mất!”
Bây giờ bọn họ đều gọi mình là chị dâu, mỗi lần nhìn thấy mình đều sẽ cúi đầu chín mươi độ, dáng vẻ rất cung kính. Ban đầu Lâm Vũ Chân vô cùng không quen, cảm giác mình như là người phụ nữ của đại ca gì đó vậy.
Sau đó… Sau đó lại đổi thành cúi chào thì càng thấy kỳ quái hơn. Dù sao phần cung kính này lại không hơn không kém, chưa từng thay đổi.
“Anh nghe lời vợ.” Giang Ninh nói.
“Ừ, vậy anh ngủ đi”
Lâm Vũ Chân nói xong liền lật người, không nói gì nữa.
Giang Ninh muốn nói sàn nhà thật sự hơi lạnh, nhưng lời nói đến bên miệng cũng chỉ có thể tiếp tục chịu đựng.
Suốt đêm không nói chuyện.
Rạng sáng hôm sau, lão tam lái một chiếc BMWSs 7 series chờ ở cửa.
Đám người Giang Ninh đã thay quần áo xong, chuẩn bị đi tới cửa viện dưỡng lão, đón Lâm Tiêu về chăm sóc.
Ở thành phố Đông Hải, viện dưỡng lão Thanh Sơn chỉ có thể xem là viện dưỡng lão bình thường, tiếp nhận nhiều cụ già với tiêu chuẩn khác nhau, bởi vì tiền lệ phí không tính là đắt, cho nên phục vụ cũng sẽ không quá tốt, thậm chí có vài lần đã truyền ra tin tức cụ già bị đánh.
Nhưng bởi vì giá rẻ, thậm chí muốn vào còn phải xem có chỗ trống không.
Đám người Lâm Văn đi thẳng vào phòng làm việc của viện trưởng, nói ra ý định muốn đón Lâm Tiêu về, nhìn bọn họ đông như vậy cùng chiếc xe BMW mới tinh ở bên ngoài, viện trưởng cũng rất khách sáo, lập tức cho người †a đi thu xếp.
Không bao lâu, người kia trở về lại nói: ‘Hôm qua, Lâm Tiêu đã được người đón đi rồi.”
“Ai vậy?”
Lâm Văn lập tức bối rối.
Ở thành phố Đông Hải làm gì còn có ai sẽ quan tâm tới Lâm Tiêu chứ?
Đặc biệt là bây giờ Lâm Tiêu đã trúng gió, thậm chí không thể lo được cho cuộc sống của mình.
“Người kia nói là con của ông cụ, tên đăng ký là Lâm Cường”
Lâm Văn nghe được cái tên Lâm Cường này lập tức biến sắc. Ông có một dự cảm xấu.
“Lâm Cường? Ông ta rốt cuộc muốn làm gì?”
Lâm Văn tức giận.
Ông rất hiểu Lâm Cường. Tên khốn kiếp này không thể nào đưa Lâm Tiêu về để dưỡng lão.
“Ông ta có để lại tin tức gì khác không?”
Giang Ninh lập tức hỏi.
“Không có.”
Người kia nói: “Nhưng lúc ông cụ được đón đi dường.
như rất không muốn, dáng vẻ hình như có chút sợ hãi.”
Lâm Văn vừa nghe vậy lại càng sốt ruột hơn.
Lâm Tiêu ở trong tay của Lâm Cường, sợ rằng sẽ chẳng sống được bao nhiêu lâu mất. Đó chính là một người không bằng heo chó đấy!
“Ba, ba đừng gấp.”
Giang Ninh nói: “Lâm Cường đã trở về, vậy ông ta chắc chắn đang ở thành phố Đông Hải, con có thể tìm được ông ta”
Hắn quay đầu nhìn lão tam: “Gọi điện thoại cho lão Hoàng, bảo bọn họ tìm người: “Vâng!”
Lão tam lập tức đi làm ngay.
Lâm Văn làm sao có thể không lo lắng được.
Bây giờ Lâm Tiêu bị trúng gió, hoàn toàn không có năng lực lo được cho bản thân. Hơn nữa, sản nghiệp của nhà họ Lâm đều không ở trong tay ông cụ, chuyện không có.
bất kỳ lợi ích nào, Lâm Cường tuyệt đối sẽ không làm.
Ông ta đưa Lâm Tiêu đi thì nhất định là có ý xấu.
“Ông đừng gấp, Giang Ninh nói có thể tìm được người thì nhất định có thể tìm được thôi.”
Tô Mai an ủi một câu.
Nhìn dáng vẻ này của chồng mình, bà biết trong lòng Lâm Văn đang lo lắng cho ông cụ kia.
Giang Ninh bảo lão tam đưa mấy người Lâm Văn về nhà, sau đó lập tức đi tìm Hoàng Ngọc Minh.
Bây giờ cả Đông Hải đã bắt đầu cải tạo mạng lưới thông tin, hai giới hắc bạch đã có lão Trương và Hoàng Ngọc Minh, cho dù mới đang trong giai đoạn đầu nhưng bình thường hiệu suất vẫn rất cao.
Bọn họ rất nhanh đã tìm được tung tích của Lâm Cường.
Người này lại còn dám quay về thành phố Đông Hải!
“Ông ta ở đài truyền hình”
Hoàng Ngọc Minh khẽ nhíu mày: “Không biết ông ta muốn làm gì?”
“Đại ca, nếu không em sai người trực tiếp kéo ông ta ra khỏi đài truyền hình?”
Giang Ninh lắc đầu.
Ở chỗ đài truyền hình như thế thì không thể làm bừa được, bằng không sẽ gây ra ảnh hưởng rất tệ. Cho dù là lão Trương cũng không tiện giải quyết đâu.
Truyền thông rất mạnh mẽ, cũng có tính độc lập.
“Để xem người này rốt cuộc muốn làm gì.”
Giang Ninh nói: “Mặt khác hãy gọi điện thoại cho lão.
Trương, các người phải sắp xếp thật nhanh. Muốn thành phố Đông Hải trở thành vững chắc như thép thì không thể bỏ quên mảng truyền thông này được.”
Hoàng Ngọc Minh gật đầu. Trước đó anh thật sự không nghĩ tới mảng này.
Lúc này, trong đài truyền hình, Lâm Cường ngồi ở đó cùng Lâm Tiêu bên cạnh với gương mặt tái nhợt lại không có cảm xúc, giống như đang chờ chết.
Trên người ông cụ còn thoang thoảng mùi thối, cũng không biết mấy ngày thì viện dưỡng lão mới cho ông cụ tắm một lần.
“Anh Lâm, lát nữa tiết mục sẽ bát đầu, anh chuẩn bị một chút nhé”
MC qua thông báo một câu, thấy xung quanh vắng lặng thì hạ giọng nói: “Cậu chủ Vu nói, cứ dựa theo kịch bản là được”