Nhà họ Vu muốn phát triển thì ngoài việc làm ăn giới bạch đạo ra thì không thể thiếu được các mối quan hệ xã hội trong thế giới ngầm được, Vu Phóng rất hiểu chuyện này, vì vậy anh ta đã kinh doanh rất nhiều năm rồi.
Ci cắn là thể giới ngầm ở thấh Thin Hải đấy li đau dân nhận được sự đồng ý của người đớ.
Trước kia từng có một người đột nhiên nổi lên, anh ta không để người đó vào mắt, kết quả thì sao?
Chỉ trong một đêm liền biến mất!
Lúc đó, tất cả mọi người đều biết rằng tuy vị kia không quan tâm nhưng thế giới ngầm vẫn do một tay người đó quyết định!
“Cũng tức là hiện tại không thể động tới miếng thịt béo.
Đông Hải này ư?”
“Ha ha, tuổi trẻ thì tham vọng càng lớn, nhưng tôi khuyên anh một câu, hiện tại chưa phải thời điểm thích hợp để động đến đó”
Người đàn ông này cười lạnh nói, “Tất cả mọi người đều đang đoán xem tên Hoàng Minh Ngọc kia có lai lịch như thế nào, có phải có thế lực gia tộc nào đó đằng sau lưng hắn hay không, trước khi làm rõ mọi chuyện thì kẻ nào đụng vào đều phải chết!”
Vu Phóng chấn động.
Anh ta ngẩng đầu lên, nghĩ đến bây giờ Vu Vĩ đang đại diện cho tập đoàn Hợp Sinh đến thành phố Đông Hải quan sát hạng mục đầu tư.
Vu Vĩ tập đoàn Hợp Sinh Thẳng nhóc đó sẽ không gây chuyện ở Đông Hải đấy chứ?
“Tôi còn chuyện phải làm, sau này mời anh uống chén trà saul”
Vu Phóng đứng lên gọi điện cho Vu Vĩ, nhưng Vu Vĩ lại không bắt máy.
“Chuẩn bị xe đi Đông Hải!”
Lúc này.
Trong phòng làm việc tập đoàn Lâm thị.
Lâm Vũ Chân thở dài.
“Anh còn cười!”
Cô nhăn mũi, “Sao anh ta lại dám nói anh như vậy cơ chứ!”
“Anh cười là vì anh đang vui, mà chuyện khiến anh vui lại không phải bởi vì bị kẻ khác coi thường”
Giang Ninh nắm tay Lâm Vũ Chân, “Anh vui là vì em”
Lâm Vũ Chân đỏ mặt, khẽ giãy dụa một chút, nhưng lại không tránh được tay Giang Ninh.
Thừa nhận anh là chồng cô ở trước mặt người ngoài như vậy, càng cố gắng bảo vệ tôn nghiêm của anh.
Giang Ninh không thể không vui được.
“Anh… anh buông ra”
“Không buông”
Giang Ninh lắc đầu, “Anh muốn cứ thế nắm tay em, cả đời đều không buông ra”
Lâm Vũ Chân ngẩng đầu nhìn ánh mắt sáng của Giang Ninh, lần đầu tiên cô cảm thấy rơi vào một vòng xoáy.
sâu không đáy.
Không khí trong phòng làm việc dần có chút không giống trước.
Hai người cứ thế nhìn đối phương, Lâm Vũ Chân cảm nhận được nhịp tim của mình ngày càng nhanh, mặt hai người cũng ngày càng gần hơn!
“Cốc cốc cốc!”
Ngoài phòng làm việc có người gõ cửa.
Lâm Vũ Chân hoảng loạn, giống như một con thỏ con chạy khỏi lông ngực của Giang Ninh, bận sửa sang lại bộ váy của mình.
Nhưng khuôn mặt cô vẫn đỏ ửng.
“Mời vào!”
Cô quay về bàn làm việc, bộ dạng nghiêm túc, nhưng thư ký tiểu Triệu vẫn cảm nhận được có chút không bình thường.
Trong không khí mơ hồ có mùi ái muội nha.
“Sếp Lâm, có phải em đến không đúng lúc không?”
Tiểu Triệu cẩn thận nhìn trên sofa một cái, Giang Ninh đang uống trà.
“Tiểu Triệu!”
Lâm Vũ Chân trừng mắt với cô, “Còn nói bậy nữa thì chuyển em đến bộ phận lao công đấy!”
Cô nhìn lén Giang Ninh một cái, trong lòng nghĩ thâm, Lâm Vũ Chân à Lâm Vũ Chân, sao mày lại thất thủ như: vậy, sao mày muốn hôn cái con người kia chứ, hai người mới quen biết bao lâu đâu!
Tiểu Triệu lè lưỡi, biết Lâm Vũ Chân chỉ nói đùa thôi, liền nói: “Sếp Lâm, có một nhà đầu tư đến đây, muốn gặp chị để nói chuyện, đã đi khảo sát thực tế ở nhà xưởng ngoại ôrồi”
Lâm Vũ Chân gật đầu: “Chị biết rồi, em đi sắp xếp đi, bây giờ chúng ta sẽ qua đó”
Tiểu Triệu đi ra ngoài, lúc này Lâm Vũ Chân mới đứng dậy, phát hiện váy của mình hơi nhăn.
Vừa nấy hai người chỉ ôm nhau mà thôi.
“Anh đi cùng em?”
Giang Ninh ngẩng đầu.
“Không cần, những người này em có thể ứng phó được”
Lâm Vũ Chân không dám ở chung với Giang Ninh nữa, cô sợ mình nhịn không nổi mất, “Anh nghỉ một chút đi”
Nói xong, cô liền hoảng loạn chạy trốn.
Giang Ninh cảm thấy mắc cười.
Rõ ràng Lâm Vũ Chân đang căng thẳng.
Anh nhìn một cái, trên bàn làm việc của Lâm Vũ Chân có vài tư liệu cần thiết mà cô lại quên mất.