Lâm Vũ Chân ngây người.
Từ Minh cũng ngây ra, ở trong nhà mắt lớn nhìn mắt nhỏ, toàn bộ đều ngây ra!
Không chỉ vậy, mấy lãnh đạo nhỏ đứng sau lãnh đạo Trương ai ai cũng nín thở, mặt mũi nghiêm túc, nửa ngày “ưu phản ứng lại. £ Á /ZNY 0 Lãnh đạó Trương gấp gáp chạy đến huyện nhỏ này chỉ vì muốn nói chúc mừng sinh nhật bà cự?
Dọa người quá rồi đấy!
Không đợi họ phản ứng lại, lãnh đạo Trương đi đến trước mặt bà cụ, thân thiết nắm tay bà: “Chúc bà sinh nhật vui vẻ!”
Bà cụ còn chưa phản ứng, nhìn thấy sắc mặt bị dọa đến trắng bệch của Từ Minh mới bừng tỉnh, chắc người trước mắt nay có thân phận không thấp.
“Cảm ơn! Cảm ơn! Ngài có lòng rồi!”
Bà cụ nói.
Sau đó, mấy lãnh đạo nhỏ phía sau cũng lập tức đi qua, trên mặt ai cũng nở nụ cười, giống như gió nhẹ mùa xuân, đầy thân thiết và quan tâm mà hỏi thăm bà cụ.
Trước mặt lãnh đạo Trương, họ chỉ là lãnh đạo nhỏ, nhưng trước mặt Từ Minh, tùy tiện kiếm một người thôi đều không phải là người mà hán có thể nói chuyện được đâu!
Bao gồm mấy đồng nghiệp đó của hắn, ai ai cũng không dám nói chuyện nữa, đứng qua một bên, giống như đang sợ bị nhìn thấy vậy, đứng ngồi không yên.
“Sao đột nhiên lại có nhiều lãnh đạo lớn đến vậy?”
“Không biết nữa! Có lai lịch gì vậy? Cô gái đó là tổng giám đốc Lâm?”
Hai người thấp giọng nói chuyện, tim đập cực nhanh, có vẻ bị dọa không nhẹ.
Cả nhà họ Tô cũng ngơ ngác theo.
Tô Hồng mở miệng muốn hỏi, lại bị ánh mắt của Từ Minh ngăn lại, đã như thế này rồi còn nói cái gì nữa!
Tô Hồng chỉ có thể ngậm miệng.
Bà ta có thể thấy rõ sự căng thẳng và bất an trên mặt chồng mình, biểu cảm này chỉ xuất hiện khi gặp lãnh đạo có cấp bậc cao hơn hắn rất nhiều mà thôi.
“Tổng giám đốc Lâm, mấy nhà đầu tư đều đến cả rồi, họ muốn gặp các cô, vì vậy tôi chỉ có thể gấp gáp đến đây Tìm cô thôi”
Lãnh đạo Trương cười nói, “Có mấy hạng mục lớn, họ chỉ muốn hợp tác với các cô, mấy công ty khác họ không xem trọng!”
Lâm Vũ Chân gật đầu, “Ngài gọi điện cho tôi lại được, còn phiền ngài đích thân chạy đến một chuyến thế này”
Cô quá khách khí, yết hầu của lãnh đạo Trương bất giác trượt lên trượt xuống, không chút dấu vết nhìn Giang Ninh đang ngồi ở bên đó một cái, thấy hắn không tức giận mới âm thầm thở phào.
“Không phiền, không phiền đâu, vì công cuộc phát triển kinh tế thành phố Đông Hải, đây là chức trách của tôi, làm gì cũng không phiền”
“Vậy?
Hắn dừng một chút, nhìn Lâm Vũ Chân, “Lúc nào thì Tổng giám đốc Lâm có thể quay về?”
Lâm Vũ Chân quay đầu nhìn một cái, cô sớm đã muốn đi rồi.
“Bây giờ”
“Bà ngoại, chúng con đi trước đây”
Cô không muốn nói nhiều.
Lãnh đạo Trương nắm tay bà cụ lần nữa, mặt đầy áy náy: “Bà, thật ngại quá, đã làm phiền tiệc sinh nhật của bà rồi, mấy hạng mục này rất quan trọng, cần Tổng giám đốc Lâm về quyết định, chúng tôi cũng hết cách rồi, chỉ có thể mời cô ấy đi”
Bà cụ lập tức gật đầu: “Chuyện của các cô cậu quan trọng hơn, không sao, không sao”
Bà cũng mơ hồ luôn rồi.
Cô cháu ngoại này của mình, sao lợi hại đến mức độ này rồi vậy!
Giang Ninh lái xe chở Lâm Vũ Chân rời đi, mấy người lãnh đạo Trương lập tức đi theo.
Một đám người đi rồi, trong nhà vẫn im lặng.
“À, chủ nhiệm Từ, chúng tôi còn có chút chuyện, đi trước đây”
Mấy đồng nghiệp liền vẫy tay rời đi.
Họ đã phát giác ra, bầu không khí có chút không đúng, chỉ hy vọng hôm nay đến ủng hộ chủ nhiệm Từ sẽ không hủy hoại tiền đồ của bản thân mà thôi.
Sắc mặt của Từ Minh vô cùng không tốt, không phải tức giận mà là sợ hãi.
Một chủ nhiệm nhỏ như hắn, không nói đến vị lãnh đạo.
Trương đó, chỉ là mấy lãnh đạo nhỏ theo sau lãnh đạo.
Trương cũng có thể tùy tiện bóp chết hần rồi.
Nhưng chính mắt hẳn lại nhìn thấy mấy lãnh đạo nhỏ đó, từ đầu đến cuối đều im lặng không dám nói gì!