Chương 1296:
“Không thể nói đến chuyện thích được, tôi không muốn ở một mình với những người phụ nữ khác.” Giang Ninh vừa bấm nút trợ giúp vừa nói: “Bà xã tôi sẽ ghen đó”
“Cô ấy sẽ không cần anh nữa à?” Amy mỉm cười nói: “Nếu cô ấy không cần anh, thì em cần anh, được không nhỉ?”
“Cô thật hài hước.” Sắc mặt Giang Ninh không hề thay đổi: “Nhưng tôi không thích đùa kiểu này” Anh ấn tay xuống cái nút xin hỗ trợ, trong lòng thâm mắng bảo vệ. Lúc nhận phí bảo vệ thì tích cực hơn bao giờ hết, vậy mà thang máy xảy ra vấn đề lâu vậy rồi mà còn chưa đến.
Amy ngồi bệch dưới đất, ngẩng đầu nhìn Giang Ninh, thoáng chút đã bình tĩnh lại.
Đột nhiên cô cảm thấy ở riêng với một người đàn ông trong không gian kín thế này còn có thể đùa giỡn anh ta, ngược lại lại có hơi vui vẻ.
“Em không có đùa” Amy nói: “Em có hứng thú với anh thật đấy, hơn nữa em tin chắc em có mị lực hơn vợ của anh nhiều.” Sự tự tin tản ra từ khắp cả người cô.
Loại tự tin này không phải giả vờ, cũng không phải loại tự tin được hình thành qua sự huấn luyện, diễn xuất giả tạo mà thật sự là sự tự tin của một người ở tầng lớp xã hội cao hơn, một cô gái sống trong nhung lụa, giàu sang mới có thể tự tin như vậy.
Giang Ninh nhìn cô một cái, nửa người trên của người trước mặt rồi nhìn xuống đôi chân dài thẳng nuột, hiện tại đang tùy ý mà ngồi bệch dưới đất.
“Cô có nghe người xưa có một câu thế này chưa?”
“Cái gì cơ?”
“Người tình trong mắt hóa tây thi” Giang Ninh nói.
Nói xong anh lại lấy điện thoại ra, bấy giờ mới phát hiện cơ bản điện thoại anh không có tín hiệu.
Giang Ninh quay đầu nhìn người phụ nữ trước mặt, anh nhún vai cười nói: “Cô sắp xếp rất được đấy, định muốn ở riêng với tôi bao lâu?”
“Muốn nói chuyện với anh một chút ấy mà” Amy đưa tay ra vỗ võ sàn nhà, cười tủm tỉm nói: “Ngồi xuống đi” Cô bảo Giang Ninh ngồi đối diện mình, dường như cũng không quan tâm bản thân đang mặc váy ngắn, cô không tin với ánh sáng mờ tối thế này Giang Ninh có thể nhìn thấy cái gì đấy.
Nếu có thấy thì cũng có sao đâu chứ?
Đó cũng không tính là một phần trong kế hoạch của cô à?
Giang Ninh ngồi xuống, ngồi xuống bên hông vị trí của Amy, chủ động tránh né một ít thứ không nên nhìn.
“Em chính thức tự giới thiệu một chút, em là Amy, tên đầy đủ là Amy của Slanka!”
“Anh Giang đây dùng sức của một mình mình đuổi Slanka ra khỏi địa phận quốc nội nước Hoa, khiến ba em rất tức giận cho nên ông ấy bảo em đến đây thu thập mấy người các anh” Dường như cô đang nói một chuyện không quan trọng là bao, không thèm để ý đây là nhiệm vụ cơ mật của mình.
Dù sao căn mấy thứ này không thể gạt được người như Giang Ninh.
“Nói tiếp đi” Giang Ninh vẫn bình tĩnh như thế, hai người bình tĩnh nói chuyện với nhau, không hề có chút giao chiến nào.
“Nhưng mà gặp anh, em không muốn thu thập anh đó nha, cảm thấy anh rất thú vị, hơn nữa còn rất có mị lực nữa. Em nghĩ em có thể cho Lâm thị khu thị trường ở Đông Hoa này rồi mang anh đi đấy” Amy nói thăng.
Ban đầu toàn bộ thị trường đều giao cho nhà họ Bảo, để nhà họ Bảo quản lý kinh doanh, mỗi năm chỉ lấy một phần lãi, suy cho cùng toàn bộ tập đoàn Slanka có quá nhiều quyền lực liên quan đến lợi ích.
Bọn họ không có cách nào khiến thị trường này nổ lên chiến tranh, lại nói, đây coi như là sản nghiệp của nhà họ Bảo, nếu muốn ra tay thì người ra tay cũng phải là nhà họ Bảo.