Chương 1203:
“Muốn sống tiếp thì phải ngoan ngoãn nghe lời tôi” Người sứ giả thứ tám Truy Mệnh đó lạnh lùng nói.
Phương Mật chỉ cảm thấy cơ thể của mình chợt trở nên nặng nề.
Lúc này ông ta mới hiểu ra, trong mắt Giang Ninh và trong mắt những cường giả chân chính này, cuối cùng mình chỉ là một con kiến mà thôi. Bọn họ muốn bóp chết mình thì cũng chẳng cần phải tốn nhiều sức.
Vậy mà mình còn ngông cuồng nghĩ tranh đoạt với bọn họ, còn ngông cuồng muốn giết chết Giang Ninh?
Thật nực cười!
“Đảo Càn Khôn chính là nơi Giang Ninh mất mạng” Trong đôi mắt của sứ giả thứ chín Thạch Phá Thủ ngập tràn vẻ độc ác.
Bọn họ và Nam Bá Thiên đưa mắt nhìn nhau, trong lòng đều rất rõ lần này Giang Ninh phải chết. Mà những sách về quyền thuật sẽ rơi vào trong tay bọn họ.
Lúc này.
Ở đảo Càn Khôn.
Ở nơi đảo nhỏ này cũng không phải cách quá xa với Nam Đảo. Bởi vì nhìn từ trên cao xuống đảo Càn Khôn giống như một trận hình bát quái, ở giữa có đường cong chia cách giống như trời đất Càn Khôn.
Vì vậy mới được gọi là đảo Càn Khôn.
Ở nơi chính gữa trên đảo có một tảng đá lớn, tương truyền đây chính là mảnh vụn của thiên thạch và được con người gọi là đá duyên Tam Sinh.
Cho dù là đôi tình nhân nào đứng trên đá duyên Tam Sinh này và cầu nguyện yêu đến đầu bạc răng long, cuối cùng có thể thực hiện được.
Có người nói mấy trăm năm qua chưa từng có ai là điều ngoài ý muốn.
Đây là một điểm du lịch, tất cả phương tiện trang thiết bị đều được chuẩn bị đầy đủ ở trên đảo.
Khách sạn, quán cơm và các loại điểm tham quan chứ không phải chí có một mìh đá duyên Tam Sinh là có thể chơi được.
Giang Ninh đưa Lâm Vũ Chân đến đây đương nhiên là vì đá duyên Tam Sinh này.
Phụ nữ đều thích lãng mạn, nhất là về những chuyện tình cảm. Cho dù họ biết rõ ràng là giả những cũng muốn thử xem.
“Anh Cẩu, chúng ta đi thôi, không nhìn bọn họ nữa” Bây giờ Tô Vân thật sự rất sợ.
Giang Ninh đang ở cùng với Lâm Vũ Chân là đang đi phát mật ngọt, ngọt đến nỗi khiến người ta phát ngấy. Cô ấy thật sự rất sợ.
“Em cần phải bảo vệ anh cả” Anh Cẩu lắc đầu.
“Anh ta cần cô bảo vệ sao?”
Tô Vân không kìm được mà liếc mắt: “Truyền thuyết thành thị này mới cần, được không?”
Nghĩ đi nghĩ lại cũng đúng.
Anh Cẩu nói một tiếng với Giang Ninh là đưa Tô Vân đi chơi ở những nơi khác.
Mà Giang Ninh nắm chặt tay của Lâm Vũ Chân, bước chậm rãi trên bờ cát của đảo Càn Khôn. Anh đạp hạt cát mềm xốp, cơ thể giống như bay là đà theo cơn gió.
“Đá duyên Tam Sinh đó thật sự thần kỳ như vậy sao?”
Lâm Vũ Chân cúi đầu nhìn dấu chân, để mặc cho Giang Ninh cầm tay mình đi lên phía trước.
“Trái tim chân thành thì ắt linh nghiệm” Giang Ninh nói.
Hai người nhìn nhau chăm chú.