Chương 1187:
Cửa thang máy vừa mới mở ra anh ta đã nhanh chóng chạy vào bên trong rồi lại vội vàng ấn nút đóng cửa thang máy lại: “Nhanh lên! Nhanh lên!”
Cách đó không xa, Giang Ninh đá văng người nào đó lên không trung sáu đó ánh mắt liếc nhìn về phía này, ánh mắt đó làm cho người ở bên trong thang máy run lẩy bẩy!
Đôi mắt đó là đôi mắt của thần chết!
Cửa thang máy đã đóng lại!
Cuối cùng cũng được cứu rồi!
“Hồng hộc! Hồng hộc!”
Người đó thở gấp dựa vào thành thang máy thở hổn hển, bởi vì sợ hãi nên mồ hôi lạnh ướt đẫm cả lưng.
“Anh Phương! Chạy mau! Chạy mau lên!”
Anh ta lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho Phương Mật, điện thoại vừa mới được kết nối đã hét lên: “Đó không phải là người! Thằng cha đó không phải là người! Chạy mau đi!”
“Ding dong——” Thang máy đột nhiên dừng ở lầu hai!
Cửa vừa mới mở ra ánh mắt nhìn xuống mặt đất thấy có năm sáu người nằm ở trên mặt đất hoàn toàn không nhúc nhích, người ở trong thang máy hoảng sợ hét lên.
“Aaal” Anh ta nhanh chóng ấn nút nhưng một bàn tay đột nhiên duỗi ra chặn cửa thang máy, trên mặt Giang Ninh kèm theo ý cười.
“Anh muốn đi xuống dưới lầu sao? Vừa đúng lúc tôi cũng muốn đi xuống” Giang Ninh bước vào trong cửa thang máy lại lần nữa đóng lại!
Bên trong thang máy tín hiệu không tốt nên Phương Mật hoàn toàn không thể nghe rõ anh ta đang nói gì.
“Nói cái gì vậy chứ? Cái gì mà không phải là người? Giang Ninh đó đã bị họ đánh đến nỗi không còn hình người nữa rồi sao?”
“Ding dong——” Phương Mật quay đầu lại nhìn thấy thang máy đi xuống, anh ta vẫn ngồi ở đó vểnh hai chân lên rồi liếc nhìn chiếc đồng hồ đắt tiền trên cổ tay sau đó cười giễu.
“Ba phút, quá ch: Anh ta vừa dứt lời thì cửa thang máy mở ral “BịchI” Một bóng người bay ra như một viên đạn đại bác!
Phương Mật nhìn thấy rõ rồi lúc này sắc mặt thay đổi, người đó chính là cấp dưới lúc nãy đã gọi điện thoại cho anh †a, lúc này vẫn còn đang lơ lửng ở trên không trung, thân hình uốn éo rồi nện mạnh ở trên mặt đất sau đó không còn hơi thở nữa!
Anh ta đột nhiên đứng dậy, cả người kéo căng và khó thở.
Trong thang máy có người đi ra, người đó là Gianh Ninh!
Chương 1093: Giúp tôi một việc
Không khí dường như ngay tất khác đông cứng lại!
Phương Mật đứng ở đó, trơ mắt nhìn đàn em của mình, gục ngã ngay dưới chân của mình, giống như chết vậy không chút nhúc nhích.
Mà Giang Ninh đang từng bước một đi về hướng bản thân anh ta.
“Xẹt…
Anh ta từ từ hít sâu một hơi, cảm thấy nhịp tim của mình đã lên tới cuống họng.
Chuyện này rốt cuộc là sao?
Trong đầu anh ta lúc này hồi tưởng lại, vừa rồi trong điện thoại mà đàn em gọi cho anh ta nói mấy câu đứt đoạn: “Mau chạy… đó không phải là người” Đầu óc của Phương Mật trong chốc lát trở nên căng thẳng!