Chương 1120:
Trái lại Tô Mai ăn mặc đơn giản, ngoại trừ mua quần áo mới thì chiếc nhãn vàng đeo ở trên tay vẫn là chiếc nhãn năm đó Lâm Văn đã tặng cho bà khi kết hôn.
“Tất cả mọi người đều đã tới rồi! Bạn học cũ! Chúng ta đã gần hai mươi năm không gặp nhau rồi!”
“Ông Vương hình như ông không già đi chút nào, chăm sóc tốt lắm nha?”
“Ông Từ nghe nói công ty của con trai ông sắp được niêm yết? Thật là giỏi!”
Đây không giống như họp lớp mà là tiệc rượu của Cao Hân thì đúng hơn.
Bà ta mặc quần áo tơ lụa đẹp đế được làm theo làm theo yêu, mái tóc đỏ nhìn thực sự trẻ hơn so với tuổi, chỉ riêng bông tai ở trên lỗ tai thoạt nhìn rất có giá trị.
Chân đi giày cao gót màu đỏ tươi tràn đầy vẻ duyên dáng và sang trọng.
“Có dẫn con tới đây không? Không phải tôi đã nói là dẫn con tới đây sao, nói không chừng còn có thể thành đôi đấy” “Tất cả mọi người đều là bạn học cũ hiểu rõ lẫn nhau nên yên tâm!”
Cao Hân liên tục chào hỏi nhưng ánh mắt lại quan sát bốn phía.
Nhìn thấy Tô Mai đi vào khách sạn đôi mắt của bà ta lập tức sáng lên, giãm trên giày cao gót đi tới.
“Tô Mail” Cao Hân bắt được tay Tô Mai, trên mặt tràn đầy ý cười: “Tôi còn tưởng rằng bà không tới chứ!”
Tô Mai cười: “Bà đặc biệt mời sao tôi có thể không tới chứ” Hai người phụ nữ này vừa thấy mặt nói câu đầu tiên Giang Ninh đã cảm thấy hơi thở giết chóc.
Lần đầu tiên anh cảm thấy những thứ mà mình đã trải qua ở trên chiến trường hoàn toàn không là gì cả, chiến tranh giữa những người phụ nữ mới thực sự đáng sợ.
“Đương nhiên không thể không tới” Cao Hân cười tủm tỉm nói: “Tốt nghiệp đã hai mươi năm mà chỉ gặp được có mấy lần, đây là con gái của bà sao?”
Bà ta quay đầu nhìn Lâm Vũ Chân: “Lúc trước chỉ thấy một lần lúc con bé được sinh ra, bây giờ đã lớn như vậy rồi sao.”
“Chào dì Cao” Lâm Vũ Chân lễ phép gật đầu chào hỏi.
“Ôi, ngoan!”
Cao Hân khẽ ừ. lúc này mới quay đầu nhìn Giang Ninh, biểu cảm ở trên mặt lập tức thay đổi.
Bà ta đã âm thầm hỏi thăm rõ ràng, con rể nhà Tô Mai là tự đưa tới cửa!
Nghe nói trước kia còn là kẻ lang thang, đầu óc còn hơi không rõ ràng.
Dáng dấp Lâm Vũ Chân cũng không tệ, hình như bây giờ nhà họ Lâm cũng phát triển, nhưng vì có thể giữ công việc kinh doanh của gia đình nên cố ý tìm một người con rể bị bệnh †âm thần tự đưa tới tận cửa, thật sự làm cho bà ta hả hê trong một thời gian dài.
“Dì Cao, hình như cháu đã từng gặp dì” Không đợi Cao Hân nói chuyện Giang Ninh đã mở miệng trước.
“Đã từng gặp tôi?”
Cao Hân ngây người một lúc, bà ta còn đang định biết rõ còn cố hỏi mà lúc này lập tức quên mất không biết phải hỏi gì.
“Lúc trước khi còn lang thang ở trên đường cháu đã từng gặp một người có dáng dấp rất giống dì tranh giành bánh màn thầu với cháu” Vẻ mặt Giang Ninh bình tĩnh cười nói: “Nếu như không phải nhìn thấy dì ăn mặc đẹp đẽ thì suýt nữa cháu đã tưởng rằng là người đó” Sắc mặt của Cao Hân khẽ sững sờ.
Tranh giành bánh màn thầu với Giang Ninh ở trên đường?
Đánh rắm!
Sao bà ta có thể tranh giành bánh màn thầu ở trên đường chứ.
“Làm sao có thể, dì…”
“Đúng vậy, làm sao có thể chứ” Giang Ninh nói: “Người đàn ông nào có thể để dì Cao xinh đẹp chịu khổ chứ” Cao Hân còn chưa nói chuyện Giang Ninh đã nói tiếp lập tức làm cho Cao Hân không muốn nói chuyện với Giang Ninh nữa.
Ý của Giang Ninh rõ ràng đang nói bà ta ly hôn với chồng trước bởi vì chồng trước không có tiền, bà ta lại tốn nhiều tâm tư mới có thể gả cho người có tiền.
Đây là đang chửi bà ta ham hư vinh!