“A...”
Phòng làm việc lặng ngắt như tờ, chỉ có từng tiếng hít
khí lạnh.
Tất cả mọi người đều trợn to mắt, ánh mắt sợ sệt nhìn
sắc mặt lạnh lùng của Huỳnh Nhân, sợ đến mức không dám thở mạnh.
Dáng người to con một mét tám mươi lăm của ba Hào Tiểu
Danh, chỉ mỗi việc tùy tiện đứng ở đó thôi đã có sức uy hiếp rất lớn, vậy mà lại
bị một chân của Huỳnh Nhân đá bay như trái banh.
Dọc đường đụng phải không ít bàn ghế, cả phòng làm việc
hỗn loạn, lộn xộn không chịu nổi.
Miệng Hào Tiểu Danh há to đủ để nhét hai quả trứng gà,
cú đá này, định sẵn để lại cho cậu bé tác động thị giác cực mạnh.
“Đau chết tôi rồi...”
Lúc này, tiếng kêu rên truyền đến, ba Hào Tiểu Danh
hùng hổ ngồi dậy, đột nhiên cảm thấy đau đầu.
Duỗi tay xoa đầu, rất nhiều máu đỏ.
“A! Là máu!”
Quý bà kia vừa nhìn thấy máu tươi trên đầu ba Hào Tiểu
Danh, lập tức hét ra tiếng, sau khi la hét xong hai mắt trợn ngược, ngất xỉu.
Huỳnh Nhân bật cười, vậy mà lại sợ máu ngất đi.
“Bà Hào, bà sao rồi?” Cô Liễu thấy vậy, vội vàng dìu
quý bà kia.
Ba Hào Tiểu Danh cũng lấy mấy tờ khăn giấy lau vết
thương trên trán, ánh mắt khi nhìn về phía Huỳnh Nhân tràn ngập thù hận mãnh liệt.
“Anh dám đánh tôi!”
Sắc mặt Huỳnh Nhân lạnh lẽo.
“Anh nên cảm thấy may mắn vì gặp tôi của bây giờ, nếu
là tôi của trước đây, động đến con gái tôi, anh đã là xác chết rồi.”
Sự lạnh lùng trong lời nói khiến ba Hào Tiểu Danh rùng
mình mấy cái, trước giờ anh ta chưa từng gặp người như vậy.
Nhưng anh ta không định bỏ qua như thế.
“Được được được, anh ghê gớm, để lát nữa tôi xem anh
còn ghê gớm được đến mức nào!”
Ba Hào Tiểu Danh hung ác trừng mắt nhìn Huỳnh Nhân,rồi
lập tức lấy điện thoại ra gọi vào một số.
“A lô? Anh Huy, giúp tôi đánh một người.”
Giáo viên xung quanh vừa nghe vậy, sắc mặt khó coi gọi
hiệu trưởng trường mầm non đến.
Hiệu trưởng là một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, vừa
bước vào đã tận tình khuyên nhủ Huỳnh Nhân và ba Hào Tiểu Danh.
“Hai phụ huynh đừng như vậy, đừng vì chút chuyện nhỏ tổn
thương hòa khí...”
“Tôi và anh ta hòa khí cái rắm!”
Ba Hào Tiểu Danh nói ngắt lời hiệu trưởng.
“Anh ta dám đánh tôi, tôi muốn anh ta phải trả giá bằng
máu, nếu không thể diện nhà họ Hào tôi biết đặt ở đâu?”
Huỳnh Như cũng có chút sợ hãi.
“Ba ơi, chúng ta đi đi có được không ạ?”
Huỳnh Nhân lại yêu chiều xoa đầu cô bé, trong mắt lóe
lên vẻ tàn nhẫn.
“Tiểu Như, con phải nhớ kỹ, con là con gái của Huỳnh
Nhân, không thể chịu chút tủi thân nào ở bên ngoài được. Ba dạy con nhiệt tình
giúp đỡ mọi người, nhưng không dạy con cúi đầu với người khác!”
Huỳnh Như nghe vậy, cái hiểu cái không gật đầu, cô Liễu
và phụ huynh của Hào Tiểu Danh vừa nghe, sắc mặt trở nên cực kì khó coi.
“Bây giờ cứ đắc ý đi, chờ lát nữa anh Huy đến, tôi xem
anh còn nhảy nhót thế nào nữa!” Vết thương trên đầu vẫn còn đau âm ỷ, ba Hào Tiểu
Danh oán hận nói.
Một lúc sau, bốn năm chiếc xe van không biển số hùng hổ
chạy vào trường mẫu giáo dưới sự dẫn dắt của chiếc Mercedes-Benz thương vụ.
Cửa xe kéo ra, một nhóm người hung ác dữ tợn, dáng vẻ
lưu manh nghênh ngang đi vào.
Dẫn đầu là một thanh niên đẹp trai mặc đồ tây mang
giày da.
Nhìn thấy thanh niên mặc đồ tây này bước đến, ba Hào
Tiểu Danh lập tức nịnh nọt đón tiếp.
“Anh Huy, cuối cùng anh đã đến rồi.”
Tất cả giáo viên của trường mẫu giáo nhìn đám người
này đều sợ đến mức không dám thở mạnh, chỉ duy nhất Huỳnh Nhân là bật cười
khanh khách.
Xã hội hiện đại, con gái nhà lành đều theo phong cách
thục nữ, thục nữ đều đi theo con đường thuần khiết. Lưu manh cũng như vậy.
Nhà họ Hào cũng được coi là thế lực hạng hai không lớn
không nhỏ ở Minh Châu, có thể khiến nhà họ Hào cung kính, cũng chỉ có thế lực
ngầm đỉnh cao ở Minh Châu.
Tục ngữ nói rất hay, đường nào cũng đến La Mã, có thể
khiến quyền quý thượng lưu phải nịnh bợ, cũng là nhân vật đáng gờm.
Người này, chính là bang chủ bang Thiên Long thế lực
ngầm đỉnh cao ở Minh Châu, Kỳ Hạ Huy.
“Ừm.”
Kỳ Hạ Huy thản nhiên đáp một tiếng, chẳng mấy nhiệt
tình.
Sau khi nhìn quanh một lượt tất cả những người ở đây,
anh ta quay đầu liếc ba Hào Tiểu Danh, chỉ vào Huỳnh Nhân hỏi.
“Chính là anh ta à?”
“Đúng vậy đúng vậy.” Ba Hào Tiểu Danh gật đầu liên tục.
“Dễ thôi, đừng quên bí tịch anh đã hứa với tôi là được.”
Kỳ Hạ Huy thản nhiên nói.
“Anh Huy, xem anh nói gì kìa, bí tịch mà anh muốn tôi
sẽ bảo người đưa đến cho anh.” Ba Hào Tiểu Danh nịnh nọt nói.
Cả Minh Châu này, có ai không biết anh Huy không thích
tiền, không thích phụ nữ, càng không ham đánh bạc, chỉ mê luyện võ, là một võ
si điển hình.
Hứng thú lớn nhất của anh ta, chính là sưu tập bí tịch
võ công trên khắp trời nam đất bắc, mặc kệ anh ta có thể luyện được hay không,
có thể luyện thì tự mình luyện, không luyện được thì dùng để sưu tầm.
Đối thoại giữa hai người, Huỳnh Nhân nghe thấy rất rõ
ràng, chuyện này khiến anh nhìn Kỳ Hạ Huy nhiều hơn vài lần.
Vậy mà anh ta lại là người thích võ.
Nhưng mà, anh chỉ nhìn thoáng qua Kỳ Hạ Huy, rồi lắc đầu,
cất bước quá muộn, đã qua độ tuổi luyện võ tốt nhất, cả đời này cũng không có
thành tựu lớn.
Lúc này, Kỳ Hạ Huy đã dẫn người đi đến trước mặt Huỳnh
Nhân, đánh giá anh từ trên xuống dưới vài lần, sau đó nhếch miệng cười.
“Người anh em, tôi cũng không muốn đánh anh, ai bảo lấy
tiền tài của người ta, phải trừ họa cho người ta.”
“Hiểu mà.” Huỳnh Nhân gật đầu.
Kỳ Hạ Huy cũng hài lòng gật đầu, không hề giống lưu
manh bình thường chút nào. “Tôi cũng không ức hiếp anh, anh đánh anh Hào thế
nào, chúng tôi cũng sẽ đánh anh như vậy.”
Nghe câu nói của Kỳ Hạ Huy, Huỳnh Nhân lại thản nhiên
lắc đầu, cười khẽ nói. “Thứ cho tôi khó lòng nghe theo, con gái tôi ở đây.”
“Con gái?”
Trong mắt Kỳ Hạ Huy lóe lên vẻ kinh ngạc, sau đó cúi đầu
nhìn Huỳnh Như đang trốn phía sau Huỳnh Nhân, ánh mắt lập tức xẹt qua vẻ ngạc
nhiên.
Lần đầu tiên anh ta nhìn thấy một cô bé xinh đẹp như vậy,
hệt như búp bê sứ.
Huỳnh Như cũng có chút sợ hãi nhìn Kỳ Hạ Huy, ôm chặt
Huỳnh Nhân, miệng lại lẩm bẩm.
“Kẻ xấu, không được đánh ba.”
“Bọn họ không đánh lại ba.” Huỳnh Nhân xoa đầu Huỳnh
Như nói.
Lời nói của Huỳnh Nhân rất có tác dụng, Huỳnh Như thật
sự không sợ nữa, chẳng qua ôm Huỳnh Nhân chặt hơn, giống như con gấu túi nho nhỏ.
Kỳ Hạ Huy lại lạnh lùng nhìn cảnh này, anh ta rất khó
chịu với mấy câu nói của Huỳnh Nhân.
“Tránh ra hết đi.”
Anh ta quát lui đám đàn em của mình, đồng thời cởi đồ
tây trên người ra.
Vừa nhìn dáng vẻ này, bất kể là ba Hào Tiểu Danh, hay
là đám đàn em của Kỳ Hạ Huy, đều hít khí lạnh.
Anh Huy muốn đích thân ra tay...
Cùng lúc khi đưa nhóm người lùi ra sau, tất cả mọi người
đều nhìn Huỳnh Nhân với ánh mắt thương hại.
Người này, không chết cũng tàn phế, nửa đời sau sợ rằng
phải ngồi xe lăn...
Anh ta nhìn Huỳnh Nhân với ánh mắt sắc bén, đột nhiên
quát lớn một tiếng.
“Giết.”
Sau đó, cả người như thanh kiếm sắc bén tuốt ra khỏi vỏ,
vung một cú đấm nặng nề về phía gương mặt của Huỳnh Nhân.
Ra quyền như sấm sét, tàn nhẫn nhanh nhẹn, đây là bộ
quyền pháp nổi danh với việc bộc phát sức mạnh tức thì, lực sát thương cực lớn.
“Hửm?”
Nhưng mà, Huỳnh Nhân nhìn bộ quyền pháp này, lại sửng
sốt một lúc.
Ngay sau đó, lặng lẽ bật cười.
“Thú vị, thật sự rất thú vị...”
Bộ quyền pháp này, có tên là quyền pháp Bôn Lôi.
Người sáng lập, chính là Huỳnh Nhân anh đây...