Huỳnh Nhân đi cổng công ty Áo Tân, bên trong có thể nhìn thấy những người mặc quần áo lao động ở khắp nơi, đầu đội nón bảo hộ công nhân, còn có âm thanh vận hành loảng xoảng của máy móc sản xuất dây chuyền.
Tất cả đều đi vào quỹ đạo.
Thời điểm đi đến văn phòng chủ tịch, Huỳnh Nhân đúng lúc nhìn thấy một người phụ nữ cao gầy mặc đồ chức nghiệp đi ra từ bên trong.
Chính là thư ký bên cạnh Liễu Phi Tuyết, Giang Hi Văn.
"Anh Huỳnh."
Trông thấy Huỳnh Nhân, Giang Hi Văn lập tức hơi cúi đầu, lễ phép chào hỏi.
Huỳnh Nhân cũng mỉm cười đáp lại, dừng một chút rồi hỏi.
"Thư ký Giang, cô làm gì ở đây vậy?"
"Tôi đang tiếp nối nội dung công việc hợp tác với nhà họ Lâm."
Giang Hi Văn cười cười, nói.
"Thật không ngờ được, hiệu suất làm việc của nhà họ Liễu lại cao như thế, đã làm xong hết hàng hóa đặt trước sớm hơn mười ngày, bộ phận kiểm định chất lượng đã kiểm tra, chín phần đều là sản phẩm hợp cách, chủ tịch Liễu rất hài lòng."
"Hài lòng là tốt." Huỳnh Nhân bình tĩnh cười nói.
Mười vạn công nhân đồng thời sản xuất ở các nhà máy khác nhau, hiệu suất có thể không nhanh được sao?
Về phần máy móc, đặc biệt vận chuyển từ hải ngoại, chất lượng không cần phải nói.
"Đợi đến khi số lượng lớn sản phẩm mới đưa ra thị trường, đến lúc đó sẽ mời ngôi sao lớn Huỳnh Thăng Phát làm đại ngôn, khi đó mời mọi người đến."
"Không thành vấn đề." Huỳnh Nhân đồng ý, cũng đúng lúc anh muốn gặp học trò của Phi Tuyết một lần, xem là người như thế nào.
Tiễn Giang Hi Văn đi, Huỳnh Nhân đi vào văn phòng, gọi một tiếng.
"Ba."
Liễu Nham lập tức đứng lên, cười nói.
"Huỳnh Nhân đến rồi, sao không gọi điện báo trước với ba."
"Không cần phiền phức như vậy đâu, con chỉ đến xem công ty vận hành thế nào, sẽ rời đi rất nhanh thôi."
Hai ba con ngồi xuống đối diện nhau, hàn huyên.
"Đúng rồi, ba."
Huỳnh Nhân như vừa nhớ ra cái gì đó, nói với Liễu Nham.
"Đối với việc trở lại công ty Long Đằng, ba có suy nghĩ gì không?"
Anh đã cho La Bố đi xử lý chuyện này, không có gì bất ngờ xảy ra, lần này Thiều Hải Hà và dược phẩm Hồng Thiên đều phải xong đời, Thiều Hải Hà rớt đài, chẳng phải vị trí chủ tịch công ty Long Đằng sẽ trống chỗ sao?
Nhưng hình như Liễu Nham đã hiểu lầm ý của Huỳnh Nhân, tưởng anh muốn nói đến việc đầu quân cho Thiều Hải Hà, lập tức lắc đầu, nói.
"Huỳnh Nhân, không cần nói nữa, ba sẽ không đi công ty Long Đằng."
"Mấy người Mỹ Vân, Thải Vi đến Long Đằng là lựa chọn của bọn họ, bây giờ tất cả đều đã đi vào quỹ đạo, ba ở đây rất tốt."
"Ba, ba nghĩ đi đâu vậy?"
Huỳnh Nhân dở khóc dở cười, nói.
"Ý của con không phải là để ba đầu quân cho Long Đằng, mà là quản lý Long Đằng, làm chủ tịch Long Đằng."
Vừa dứt lời, Liễu Nham cũng khẽ sửng sốt.
"Làm chủ tịch công ty Long Đằng? Không phải chủ tịch Long Đằng là Thiều Hải Hà sao?"
Huỳnh Nhân cười cười, nói.
"Công ty Long Đằng, vốn là do Thiều Gia Nguyệt giành được từ trong tay nhà họ Liễu, chỉ giống như bố thí cho Thiều Hải Hà quản lý mà thôi, sao có thể ngồi mãi ở vị trí chủ tịch được chứ?"
"Nếu, con nói là nếu, Thiều Hải Hà rớt đài, ba có đồng ý trở lại Long Đằng, tiếp quản Long Đằng một lần nữa hay không?"
Liễu Nham yên lặng.
Công ty Long Đằng do một tay ông ấy gây dựng nên, nói không có tình cảm là nói dối.
Chỉ tiếc rằng sau 'sự kiện 316' qua đi, nhà họ Liễu đã sụp đổ, công ty Long Đằng lập tức bị Thiều Gia Nguyệt thu mua với giá thấp hơn nhiều so với giá thị trường, tương đương với cướp đoạt trắng trợn!
Liễu Nham giận mà không dám nói gì, nếu có cơ hội có thể đưa Long Đằng trở về một lần nữa, ông ấy chính là người vui vẻ nhất.
Thế nhưng...
"Ài..."
Liễu Nham thở dài một hơi, nói.
"Nói thì dễ chứ làm được còn khó hơn lên trời. Thiều Hải Hà là con trai trưởng nhà họ Thiều, có chị gái Thiều Gia Nguyệt, có nhà họ Thiều chống lưng, cho dù cậu ta có làm chuyện xấu, cũng sẽ nhanh chóng bị xóa đi, huống chi chính cậu ta cũng là nhà tư bản, muốn cậu ta quỳ gối, dường như là không thể."
Huỳnh Nhân uống một hớp, vẫn cười nhạt.
"Đừng quan tâm có thể hay không, ba, ba chỉ cần nói muốn làm hay không là được."
"Công ty Long Đằng là một tay ba gây dựng, tâm huyết gần nửa đời trước đều bỏ vào đó, con không thể trơ mắt nhìn xem Long Đằng rơi vào tay người khác."
"Nhiều nhất là một tuần, Thiều Hải Hà sẽ phải xong đời! Nhà họ Thiều cũng không cứu được ông ta!"
Ánh mắt Liễu Nham khẽ thay đổi, cảm giác khí chất của Huỳnh Nhân dần dần thay đổi.
Nếu như nói trước đây Huỳnh Nhân ẩn nhẫn, giống như một thanh kiếm Thanh Phong dài ba thước giấu trong vỏ kiếm thì bây giờ, thanh Thanh Phong ba thước này đã rút ra khỏi vỏ, kiếm phóng khắp Cửu Châu.
Yên lặng hồi lâu, ánh mắt Liễu Nham cũng dần dần trở nên kiên định, đồng ý.
"Được, Huỳnh Nhân, ba tin tưởng con!"
"Chỉ cần đưa Long Đằng trở về, chắc chắn ba sẽ về Long Đằng nhậm chức!"
Lúc này Huỳnh Nhân mới lộ ra nụ cười.
"Như thế này mới được chứ."
Hai ba con lấy trà thay rượu, cụng một chén.
Lúc này, ngoài hành lang lại vang lên một loạt tiếng bước chân lộn xộn, khí thế hùng hổ, kẻ đến thì không có ý tốt.
Huỳnh Nhân quay đầu nhìn qua, con mắt lập tức hơi híp.
Thiều Hải Hà dẫn theo một đoàn người đi vào văn phòng, mà một đoàn người này, rõ ràng đều là Liên Thúy Na, Liễu Cảnh Nhiên, đám Liễu Đông Quân cầm đầu dòng chính nhà họ Liễu.
Bên cạnh còn có một người đàn ông trung niên vóc người cao lớn, chính là chủ tịch dược phẩm Hồng Thiên, Diệp Thường Phong.
Liễu Nham lập tức đứng lên, cảnh giác nhìn Thiều Hải Hà.
"Cậu đến đây làm gì?"
Thiều Hải Hà không trả lời ngay mà nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, bên trong xưởng, các công nhân đang làm việc với khí thế ngút trời.
Ngay lập tức, nụ cười trên mặt anh ta càng tươi hơn.
"Liễu Nham, xem ra ông quản lý công ty này không tệ đấy nhỉ, trật tự rõ ràng."
Liên Thúy Na mặc kệ ánh mắt kinh ngạc của Liễu Nham, hỏi nhanh.
"Thiều tổng, ngài cảm thấy thế nào?"
"Ừm, không tệ, nhiều người như vậy, tăng thêm nhiều thiết bị tốt như vậy, cộng thêm đơn đặt hàng của tập đoàn Lệ Tinh, nhìn có vẻ kiếm được tiền."
Thiều Hải Hà hài lòng gật đầu.
Trong lòng Liễu Nham dâng lên một dự cảm không rõ, thấp giọng hỏi.
"Cậu có ý gì?"
"Không có ý gì, chỉ hơi thương hại ông, vất vả lắm công ty mới đi vào quỹ đạo mà lại lập tức bị đá ra."
Thiều Hải Hà cười ha ha, quay đầu nhìn về phía đám người Liên Thúy Na, Liễu Cảnh Nhiên, hỏi.
"Mấy người nói xem, đời người luôn đổi thay, có đúng là đạo lý này không?"
"Đúng thế, Thiều tổng thật sự có tài văn chương."
"Dưới sự dẫn dắt của Thiều tổng và Diệp tổng, nhất định công ty Áo Tân sẽ càng ngày càng huy hoàng."
Đám người Liên Thúy Na, Liễu Cảnh Nhiên, Liễu Đông Quân nhao nhao phụ họa.
Ánh mắt Huỳnh Nhân hoàn toàn lạnh đi, nhưng cũng không nói lời nào, chỉ yên lặng chờ tình hình phát triển.
Cảm giác bất an trong lòng càng ngày càng đậm, Liễu Nham nhìn Thiều Hải Hà hỏi. "Cậu lại bày trò gì đây?"
Nụ cười trên mặt Thiều Hải Hà im bặt, bộp một tiếng, đập một bản hợp đồng đã được ký tên xuống trước mặt Liễu Nham, sắc mặt lạnh lùng, nói.
"Vợ ông đã đồng ý bán công ty Áo Tân cho tôi, tôi đưa ra mười phần trăm cổ phần mua công ty Áo Tân, cho nên bây giờ công ty Áo Tân là của tôi, bao gồm cả toàn bộ nghiệp vụ của công ty Áo Tân, tất cả đều thuộc về tôi!"
"Ông ký vào đây một cái tên là có thể cút ra khỏi công ty Áo Tân rồi đấy."