Chiến Thần Hắc Ám

Chương 116: Người quen cũ



Khi Huỳnh Nhân về đến nhà, Liễu Phi Tuyết đang dạy học cho Huỳnh Như.

Nhìn Huỳnh Như cau mày bẻ ngón tay, Huỳnh Nhân yêu con có hơi đau lòng. “Tiểu Như mới năm tuổi, để con bé học chương trình tiểu học có nhanh quá không?”

Nghe được ba nói như vậy, Huỳnh Như cũng ấm ức bĩu môi.

“Mẹ, con muốn xem phim hoạt hình với ba.”

Nhìn được sự khát khao trong mắt con gái, Liễu Phi Tuyết chỉ có thể đồng ý. “Cũng được, nhưng chỉ có thể xem nửa tiếng.”

“Vâng, cảm ơn mẹ!”

Huỳnh Như lập tức nở nụ cười tươi rói, còn đứng lên hôn một cái bẹp lên khuôn mặt Liễu Phi Tuyết.

Sau đó kích động chạy đến bên cạnh Huỳnh Nhân, làm nũng muốn xem Cừu vui vẻ và sói xám.

“Được, ba mở Cừu vui vẻ và sói xám cho con.”

Huỳnh Nhân cũng ngồi ở trên sô pha, mở phim hoạt hình cho Tiểu Như xem.

Huỳnh Như lập tức cười khanh khách, nhìn hình ảnh con gái cười rộ lên, Huỳnh Nhân cũng thỏa mãn nở nụ cười.

Liễu Phi Tuyết lau đi chỗ vừa bị Huỳnh Như thơm, cũng hơi mỉm cười, lên tầng làm việc.

Xem phim hoạt hình một lúc, Huỳnh Như ngủ rồi, Huỳnh Nhân ôm cô bé đi lên tầng, cẩn thận đắp chăn cho con bé, lúc này mới đi đến bên cạnh Liễu Phi Tuyết.

“Tiểu Như đã ngủ rồi.” Anh nhẹ giọng nói.

“Ừm.”

Liễu Phi Tuyết quay đầu lại nhìn Huỳnh Như đang ngủ say một cái, vẫn quý chữ như vàng.

Huỳnh Nhân cũng không để ý, ở bên cạnh Liễu Phi Tuyết, yên tĩnh nhìn cô làm việc.

Cô đang làm ra một phần phương án, bỏi vì cô là tổng giám đốc của tập đoàn Lệ Tinh, cho nên cô rất hiếm có thời gian nghỉ ngơi cho mình, ban ngày đi làm ở công ty, buổi tối tan tầm, ở nhà làm việc tiếp.

Cô giống như một máy móc không biết mệt mỏi, ngoại trừ sinh hoạt hằng ngày, cô sẽ không lãng phí bất kì giây phút nào.

“Trước khi anh trở về, em đều như thế này à?” Huỳnh Nhân đột nhiên cảm thấy đau lòng, ngữ khí phức tạp nói.

Liễu Phi Tuyết dừng công việc trên tay, quay đầu lại nhìn Huỳnh Nhân một cái, sau đó nhẹ nhàng gật đầu.

Huỳnh Nhân rơi vào im lặng, trong lòng áy náy khiến anh không dám nhìn thẳng vào mắt Liễu Phi Tuyết.

Anh hoàn toàn có thể tưởng tượng được năm năm này Liễu Phi Tuyết đã trải qua như thế nào, vừa làm cha, vừa làm mẹ, cực khổ nuôi lớn Tiểu Như.

Cô phải làm tròn trách nhiệm của ba mẹ, còn phải cho con gái hoàn cảnh sinh hoạt tốt nhất, cho nên cô phải dốc sức làm việc.

Thói quen là một chuyện rất đáng sợ, mà Liễu Phi Tuyết đã quen một mình.

Việc này khiến sâu trong lòng Huỳnh Nhân có một loại cảm giác thất bại vô lực, vợ của anh vẫn không có ý muốn dựa vào anh.

“Anh không muốn em phải vất vả như vậy nữa.” Anh nhìn Liễu Phi Tuyết, nghiêm túc nói.

Ánh mắt Liễu Phi Tuyết biến hóa một chút, rồi sau đó cười nói với Huỳnh Nhân. “Huỳnh Nhân, em biết anh có ý tốt, nhưng em có năng lực làm căn nhà này trở nên càng tốt hơn, anh chỉ cần làm tốt trách nhiệm của người ba là tốt rồi, những chuyện khác anh không cần quan tâm.”

Huỳnh Nhân rơi vào im lặng, anh biết tuy đã từng Liễu Phi Tuyết biểu lộ tình cảm một lần, nhưng anh còn lâu mới có thể tiến vào trong lòng của Liễu Phi Tuyết.

Đường còn rất dài.

Anh không thể để Liễu Phi Tuyết một mình gánh vác cái nhà này được, là người đàn ông duy nhất trong nhà, anh phải gánh vác trách nhiệm của cái nhà này.

Ánh mắt của Huỳnh Nhân dần trở nên kiên định, nhìn qua phương án trong máy tính, đột nhiên hỏi.

“Phương án này là hạng mục xây thành phía trên phê duyệt xuống à?”

Liễu Phi Tuyết lập tức kinh ngạc nhìn anh một cái, nói.

“Sao anh lại biết? Hạng mục xây thành này nằm trong tay chủ của tòa nhà Quốc Tế, vẫn chưa quyết định để công ty nhà ai làm đâu.”

Huỳnh Nhân không trả lời, chỉ hỏi.

“Nói như vậy, em vẫn là đồng ý tham gia bữa tiệc từ thiện của Thiều Hải Hà?”

“Em không đi, nhưng bởi vì chủ của tòa nhà Quốc Tế cũng sẽ đi, tập đoàn Lệ Tinh của em không thể làm người đặc biệt được.”

Liễu Phi Tuyết lắc đầu, nói.

“Em bảo hai vị phó tổng thay em đi, hạng mục xây thành này không thể trăm phần trăm bắt lấy, nhưng em cũng muốn thử một lần.”

Trên mặt Huỳnh Nhân hiện lên một nụ cười, cạch một cái, đóng lại máy tính trong tay Liễu Phi Tuyết.

“Anh làm gì thế?”

Liễu Phi Tuyết tức giận, hạ giọng, trong tình huống không đánh thức Huỳnh Như nổi giận nói.

Chỉ thấy Huỳnh Nhân tự tin cười, nghiêm mặt nói.

“Chỉ cần tập đoàn Lệ Tinh bọn em muốn làm, hạng mục xây thành chính là của bọn em.”

Sự tức giận của Liễu Phi Tuyết lập tức tiêu biến một nửa, khó hiểu hỏi.

“Làm sao anh biết?”

Huỳnh Nhân cười mà không nói, cố ý không nghe thấy câu hỏi của Liễu Phi Tuyết, duỗi người.

“Được rồi, ngủ đi.”

“Này, anh nói rõ xem nào, tại sao chỉ cần em muốn làm thì hạng mục xây thành chính là của em.”

Liễu Phi Tuyết nóng nảy, cũng lên giường theo, đang muốn hỏi cho rõ ràng chợt nghe thấy tiếng hít thở đều đặn của Huỳnh Nhân.

Huỳnh Nhân ngả đầu lên gối đã ngủ rồi.

Liễu Phi Tuyết ngơ ngác nhìn lúc lâu, đột nhiên đánh Huỳnh Nhân một cái thật mạnh, cũng nằm xuống đi ngủ.

Chờ đến khi hơi thở của Liễu Phi Tuyết trở nên đều đặn, Huỳnh Nhân mới mở to mắt, thật cẩn thận đứng dậy, đi ra khỏi phòng, gọi một cuộc điện thoại.

Anh chỉ nói một câu nói.

“Tôi muốn cho biến tập đoàn Lệ Tinh trở thành xí nghiệp nổi tiếng khắp Minh Châu, thậm chí là cả nước.”



Sáng sớm hôm sau, Liễu Phi Tuyết dậy sớm đi đến tòa nhà Quốc Tế, buổi sáng cô phải tổ chức một hội nghị cao tầng.

Sau khi hội nghị kết thúc, cô gọi riêng Lê Nguyệt Thiền và một người phụ nữ tên Tôn Tuyết ở lại.

Hai người này là hai trong ba vị Phó tổng của tập đoàn Lệ Tinh.

Giám đốc Lê tính cách dịu dàng trang nhã, diện mạo đoan trang, còn Tôn Tuyết lớn lên thanh tú, vừa nhìn tựa như tiểu thư bích ngọc, nhưng thường nhìn về phía Lê Nguyệt Thiền với ánh mắt tràn ngập địch ý.

Loại oán hận này sự ghen ghét đặc thù giữa những người phụ nữ, không cần lý do gì cả, đơn giản là bởi vì khuôn mặt Lê Nguyệt Thiền xinh đẹp hơn cô ta, được tổng giám đốc Liễu yêu thích hơn cô ta.

“Bữa tiệc tối nay, chủ của tòa nhà Quốc Tế cũng sẽ tham gia, cho nên lên tinh thần cho tôi.”

Liễu Phi Tuyết nhìn Lê Nguyệt Thiền và Tôn Tuyết, nghiêm túc nói.

“Không nhất định phải lấy được phê duyệt hạng mục xây thành từ phía trên, nhưng ít nhất cũng phải cố gắng hết sức, còn nữa, chú ý bảo vệ chính mình.”

“Vâng, tổng giám đốc Liễu.” Lê Nguyệt Thiền quy củ lên tiếng.

Tôn Tuyết liếc nhìn Lê Nguyệt Thiền một cái, cười hì hì nói.

“Công việc xã giao vẫn luôn là điểm mạnh của giám đốc Lê, mỗi khi có việc phải xã giao, tổng giám đốc Liễu luôn phái giám đốc Lê đến, giám đốc Lê đồng ý nhanh như thế mong là cô đã có cách đối phó với bữa tiệc tối nay.”

Sắc mặt Lê Nguyệt Thiền lập tức thay đổi, tuy lời này có vẻ đang khích lệ cô ấy nhưng trên thực tế lại đang mắng cô là gái đi khách.

Biểu cảm trên mặt Liễu Phi Tuyết cũng trở nên lạnh lẽo hơn, nhưng không nói gì.

“Vẫn chưa có.”

Lê Nguyệt Thiền cau mày nói.

“Tổng giám đốc Liễu đã nói rồi, mọi việc lượng sức mà làm.”

“Lượng sức mà làm? Giám đốc Lê quá khiêm tốn rồi đấy?”

Vẻ mặt Tôn Tuyết chanh chua nói.

“Ai mà không biết giám đốc Lê vừa ra tay, công ty giải trí Huy Hoàng thiếu nợ không trả lập tức trả lại một trăm triệu nhân dân tệ, còn thanh toán cả tiền gốc lẫn lãi, thủ đoạn đối phó đàn ông của giám đốc Lê đúng là cao thật đấy.”

“Tôn Tuyết!”

Vẻ mặt Lê Nguyệt Thiền tức giận, Liễu Phi Tuyết cũng quát bảo ngưng lại.

Lúc này Tôn Tuyết mới im miệng, rời khỏi phòng họp với Lê Nguyệt Thiền.

Liễu Phi Tuyết sửa sang lại văn kiện, đang muốn rời khỏi phòng họp, Giang Hi Văn lại bước nhanh đến, vẻ mặt nghiêm túc.

“Tổng giám đốc Liễu, bên ngoài có một người tự xưng là người quen cũ của cô.”

“Người quen cũ?”

Liễu Phi Tuyết nhướng lông mày, trong trí nhớ của cô hình như không có người quen cũ nào cả?

Đúng lúc này, trong hành lang truyền một loạt tiếng bước chân có tiết tấu, một người đàn ông từ từ bước đến chỗ các cô.

“Đã lâu không gặp, Phi Tuyết.”

Trên gương mặt đẹp trai nở một nụ cười hấp dẫn, lời nói dịu dàng.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv