Bộ dạng lúc này của Liên Truyền Quốc làm tim Liên Thần Nghiêu đau nhói.
Người bố luôn luôn ôn hòa sáng suốt giờ lại giống như người điên mà rống lên trước mặt anh ta, những người khác trong nhà họ Liên, bao gồm cha mẹ anh ta cũng đều mang vẻ bi thảm.
"Thần Nghiêu, con nói cho mẹ, rốt cuộc là con đã chọc đến ai?”
Đúng lúc này, mẹ của anh ta là Liên Tuyết Lâm cũng lập tức vọt tới trước mặt anh ta, hai tay bà ta nắm chặt khuôn mặt anh ta, bộ dáng sụp đổ, điên cuồng hét lên.
“Công ty của nhà họ Liên không còn, tất cả nhà cửa, xe thuộc sở hữu của nhà họ Liên cũng bị lấy đi, lại còn mang thêm một khoản nợ phí bồi thường vi phạm hợp đồng kếch xù nữa, giờ ngay cả việc tối nay ở đâu cũng thành một vấn đề, về sau biết sống thế nào đây?”
Ba ta lay người Liên Thần Nghiêu một cách kịch liệt, còn Liên Thần Nghiêu thì mắt đã như mắt của con rối giật dây đờ đẫn, không có tiêu cự.
Liên Thuý Na, Liễu Cảnh Nhiên, Liên Hồng Vân lúc này cũng không dám nói câu nào, chỉ có thể ôm nhau thật chặt.
Tất cả mọi người gần như đã có thể xác định, có người ở thành phố Minh Châu muốn trị nhà họ Liên họ, đồng thời cũng đã dồn ép họ đến đường cùng, nhưng châm chọc thay, ngay cả là ai đang muốn chơi bọn họ, họ cũng không biết được.
Thực lực hai bên chênh lệch quá lớn, hoàn toàn không phải cùng cấp bậc.
Mười phút sau, người của công ty dọn nhà đã chuyển dời tất cả đi hết, nhân viên ngân hàng cũng đóng toàn bộ cửa nhà nhà họ Liên lại.
Nhân viên ngân hàng đi đến trước mặt Liên Truyền Quốc, lạnh lùng liếc mắt nhìn ông ta.
"Minh Châu nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, nhà họ Liên chẳng qua cũng chỉ là một gia tộc hạng một nho nhỏ thôi, người có thể diệt mấy người, chỗ nào cũng có cả."
Liên Truyền Quốc đã lớn tuổi rồi sao có thể chống đỡ với loại uy hiếp này, ngay lập tức, ông ta hít thở không thông, hai mắt tối sầm lại, hôn mê bất tỉnh.
"Ông nội!"
Toàn bộ vai vế thấp trong nhà họ Liên rối loạn lên, sắc mặt ai cũng tái nhợt đến cùng cực.
Cũng không ít người, lạnh run lên.
"Trời muốn diệt nhà họ Liên ta mà!"
“Truyền thừa từ trước đến nay của nhà họ Liên, đều đã bị phá hủy trong tay mấy người rồi!”
Một cụ lão trong nhà họ Liên vô cùng đau đớn mà hét to một tiếng, sau đó ông ta chỉ tay về bọn người Liên Thần Nghiêu, Liên Thuý Na, Liễu Cảnh Nhiên rồi hôn mê bất tỉnh.
“Ông cả.”
Những người khác cùng đi nâng ông cả lên.
“Còn đứng ngây ra đó làm gì, gọi xe cứu thương đi!”
Vẫn là Liên Thần Nghiêu phản ứng lại trước, rống to lên.
Da mặt anh ta run rẩy dữ dội, vô cùng phẫn nộ, đồng thời cũng vô cùng sợ hãi.
Một đám vai vế thấp trong nhà họ Liên thấy vậy, vội vã lấy điện thoại gọi 120.
Trong lúc đợi xe cứu thương đến, khi nhìn cảnh phồn hoa ở chợ đêm Minh Châu, trong mắt bọn họ lại mang theo một phần cảm giác mờ mịt.
Gió lạnh đến thấu xương, sau này, nhà họ Liên bọn họ, phải đi nơi nào đây?
Cùng lúc đó.
Tầng cao nhất của tòa nhà quốc tế, Huỳnh Nhân đứng chắp tay, ánh mắt anh lạnh đến thấu xương, anh giống như một vị vua tối cao đang quan sát toàn bộ Minh Châu đang bị màn đêm bao phủ.
Hôm nay, anh không theo Liễu Phi Tuyết và Huỳnh Như về nhà mà cứ khăng khăng ở lại tầng cao nhất của tòa nhà quốc tế này đợi chờ tin tức.
Nhìn thì bình tĩnh nhưng thật ra sát ý đã lan rộng ra rồi.
Cũng may là Liễu Nham chỉ mới bị đánh thôi đấy, nếu mà ông có chút chuyện ngoài ý muốn nào thì không ai biết Huỳnh Nhân sẽ làm ra chuyện kinh khủng gì đâu.
Với sức ép thật sự của Huỳnh Nhân, chỉ cần ra lệnh một tiếng, dùng trăm vạn kỵ binh, thì việc san bằng toàn bộ Minh Châu cũng không phải không thể!
Keng keng keng...
Đúng lúc này, Lưu An gọi đến, báo cáo tình huống bên nhà họ Liên.
“Cậu chủ, tất cả đã làm theo phân phó của anh, tất cả xí nghiệp dưới trướng nhà họ Liên đã bị niêm phong, toàn bộ tiền tiết kiệm trong sổ sách đều sung công, đồng thời còn phải bồi thường 5 tỉ phí vi phạm hợp đồng.”
“Trước mắt thì tất cả bất động sản dưới danh nghĩa của nhà họ Liên đều bị cầm đi thế chấp, chủ nhà họ Liên, Liên Truyền Quốc và vị ông cả cũng đã giận đến khó thở mà té xỉu rồi, lúc này họ đang cấp cứu ở bệnh viện.”
Biết được kết quả này, mặt Huỳnh Nhân cũng không thay đổi chút nào cả, anh hờ hững gật đầu.
"Làm rất tốt, kết quả hai việc còn lại thế nào?”
“Kỳ Hạ Huy phái người thiêu đốt hang ổ của Dương Tam, anh ta đã chết.”
"Cảnh sát còn đang ở trên đường, trong vòng nửa giờ nữa là có thể mang bọn người Liên Thuý Na, Liễu Cảnh Nhiên đi rồi.”
"Rất tốt."
Ánh mắt Huỳnh Nhân lóe lên một vòng tàn nhẫn.
“Tôi muốn để chúng biết được, đây chính là kết cục chạm đến vảy ngược của tôi!”
Bỗng nhiên, Lưu An giống như nhớ ra gì đó.
“Thiếu chủ, những xí nghiệp bị niêm phong của nhà họ Liên kia nên xử lý thế nào?"
Huỳnh Nhân lạnh nhạt nói.
"Với đầu óc của Liên Truyền Quốc thì ông ta nhất định sẽ phản ứng lại thôi, khi nào ông ta nhận tội thì khi đó giải phong!”
“Vâng, thiếu chủ."
Cúp điện thoại xong, Huỳnh Nhân tiếp tục nhìn cảnh tượng còi báo động vòng quanh bên ngoài, sắc mặt anh lạnh lẽo.
Tối nay, Minh Châu, chắc chắn là một đêm không ngủ.
Bệnh viện hàng đầu Thành phố Minh Châu, phòng cấp cứu.
Bọn Liên Thuý Na, Liễu Cảnh Nhiên, Liên Thần Nghiêu, Liên Tuyết Lâm lo lắng mà chờ ngoài cửa, cho đến khi đèn trên cửa chuyển từ đỏ sang xanh họ mới vọt thẳng vào.
"Bác sĩ, ông nội tôi thế nào rồi?"
Liên Thần Nghiêu một phát bắt được bác sĩ tay, lo lắng hỏi.
"Bệnh nhân đã chuyển đến phòng an toàn, may mà cấp cứu kịp thời, bằng không thì muộn mất."
Bác sĩ nói.
“Hiện tại mọi người có thể vào xem rồi.”
"Cảm ơn bác sĩ!"
Người nhà họ Liên liên tục nói cảm ơn sau đó xông vào phòng bệnh, liếc mắt là thấy được Liên Truyền Quốc đang nằm trên giường bệnh ngay.
Ông ta vừa mới cấp cứu xong, sắc mặt còn tái nhợt, nhưng vẫn may là đã cứu được rồi.
"Ông nội, ông không có việc gì, quá tốt rồi!"
Liên Thần Nghiêu đứng trước mặt Liên Truyền Quốc, kích động nói.
"Nếu như ông mà ngã thì nhà họ Liên thật sự xong rồi...”
Đùng...
Liên Truyền Quốc tát một cái vào mặt Liên Thần Nghiêu, giận dữ nói.
“Tao là bị thằng nghịch tôn mày làm cho còn sống mà phải tức chết đấy, nhà họ Liên thành như vậy đều là do mày đắc tội với nhân vật lớn nào rồi!”
"Ông nội, con không có mà..."
Vậy mà lại bị tác một cái nữa, Liên Thần Nghiêu lập tức run rẩy, anh ta kêu oan.
“Bố, con có thể làm chứng, mấy ngày nay Thần Nghiêu thật sự không làm chuyện xấu gì."
Liên Thuý Na không nhìn nổi cảnh này, bà ta cau mày nói với Liên Truyền Quốc. “Trừ việc nó giúp con dạy dỗ thằng chồng không có lương tâm bên ngoài ra thì không đắc tội với ai cả?”
“Cô nói cái gì cơ?”
Ánh mặt Liên Truyền Quốc bỗng nhiên thay đổi, ông ta lập tức trở nên kích động, tát một tát lên mặt Liên Thuý Na.
“Kể lại đầu đuôi mọi việc cho tôi.”
Liên Thuý Na bị một tát này làm cho bối rối, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt vặn vẹo của cha mình, bà ta không dám cãi lại mà thành thành thật thật kể lại ngọn nguồn mọi việc một lần.
“Có phải tên phế vật Liễu Nham kia quen biết một nhân vật lớn tầm cỡ nào không?” Liên Truyền Quốc gầm thét với Liên Thuý Na.
"Không thể nào? Ông ta không có bản lĩnh này."
Liên Thuý Na cũng choáng váng, ngơ ngác nói.
“Ông ta có bao nhiêu cân lượng con đều biết rõ rõ ràng ràng, chứ nếu không, đã nhiều năm như vậy rồi, sao nhà họ Liễu vẫn còn chưa thoát khỏi gia tộc hạng bét.”
“Mày nói láo!"
Liên Truyền Quốc rống giận ngắt lời Liên Thuý Na, ông ta ước gì có thể xông lên đánh chết đứa con gái này.
“Không có bản lĩnh mà có thể lôi kéo 880 triệu tiền tài trợ à? Tất cả công ty dưới danh nghĩa nhà họ Liên cả năm cũng chỉ kéo được một tỷ tiền tài trợ mà thôi.”
Lời này vừa ra lập tức làm Liên Thuý Na choáng váng tại chỗ.
Không chỉ Liên Thuý Na, mà mấy người Liễu Cảnh Nhiên, Liên Hồng Vân cũng choáng váng theo.
Trong đầu họ hiện lên một cái tên, cuối cùng, vẻ mặt họ trở nên hoảng sợ.
Chẳng lẽ là tên phế vật kia?