Nói đến cuối cùng, Lâm Quốc Triều gầm lên tức giận, hơi thở hổn hển, trông ông ta giống như con trâu đực với đôi mắt đỏ hoe, rực lửa.
Trong những câu nói này có chứa một lượng thông tin cực kỳ lớn.
Chỉ trong một khoảng thời gian, Lâm Kiêu Như dường như không cách nào có thể chấp nhận bí mật kinh thiên động địa này được.
Cô thực sự không phải là con ruột của nhà họ Lâm Nếu như vậy, sự thờ ơ, lạnh nhạt của Lâm Quốc Triều đối với cô trong bao nhiêu năm qua cũng có thể hiểu được.
Chẳng trách bọn họ đối với cô dửng dưng, lãnh đạm, thờ ơ, không quan tâm, thậm chí còn ký vào hợp đồng bán thân, trực tiếp đem cô đi bán!
Đối với Lâm Quốc Triều, sự tồn tại của cô giống như một cái kim đâm thẳng vào tim vậy.
“Vậy rốt cuộc cha ruột của tôi là ai?” Lâm Kiều Như không nhịn được nữa, đành hỏi.
Cô rất muốn biết thân thế của mình thực sự là ai!
“Tao đã hỏi qua Triệu Như Lan, nhưng con chó cái đó sống chết cũng không chịu nói, mày cút về mà hỏi mẹ mẹ ấy!” Lâm Quốc Triều nghiến răng nghiến lợi nói.
Lâm Kiều Như vẫn ngây người đứng im chỗ cũ, đôi mắt cô toát lên vẻ ảm đạm, u ám, hồn bay phách lạc.
Thế giới của cô giờ đây dường như đã mất đi hết vẻ đẹp rực rỡ màu sắc!
Đột nhiên, có một bàn tay to lớn ôm chặt lấy cô, đó là Tân Vũ Phong, Kiều Như, cho dù em có gặp phải khó.
khăn gì thì anh sẽ mãi luôn bên cạnh em, vĩnh viễn không xa rời! Hơn nữa anh tin rằng, dì Triệu không phải là người tuỳ tiện như thế, chắc chắn đẳng sau chuyện này có ẩn tình gì đói Chúng ta vẫn nên quay về, hỏi dì Triệu xem!” Tân Vũ Phong trầm giọng nói.
Ánh mắt chân thành của anh dường như mang đến cho một tia ấm áp.
“Vâng!”
Lâm Kiều Như gật đầu, đi theo Tân Vũ Phong ra phía bên ngoài “Chậm thôi!”
Tên răng vàng ngoắc ngoắc cổ họng, bầu không khí âm dương quái dị, nói: “Thăng nhãi này, anh coi chỗ ta là chỗ nào, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi à? Cô gái xinh đẹp này là của ta, nếu biết điều, thì anh có thể ngoan ngoan ở lại đây!”
“Hừ!
Chỉ vài chữ đơn giản ấy nhưng lại ẩn chứa bên trong hừng hực sát khí, khiến da đầu tê dại, kinh hồn bạt vía.
“Con mẹ nói Thẵng nhãi này, kéo cái gì mà kéo, tất cả lên hết cho tal” Tên răng vàng ra lệnh.
Vừa nói dứt lời, hàng chục tên côn đồ đã vội vã vồ tới như bầy sói bị bỏ đói, chúng lao.
về phía Tân Vũ Phong từ mọi phía, tấn công những chỗ trí mạng của anh”
“Bùm”
“Bùm”
“Bùm”
Tiếng đánh dồn dập vang lên như là vũ bão, hết đợt này lại đến đợt khác.
Động tác của Tân Vũ Phong nhanh như.
sấm sét, mỗi lần ra đòn là lại khiến cho một tên côn đổ ngã xuống đất.
Tất cả chỉ diễn ra ngắn gọn trong ba phút!
Tất cả bọn côn đồ đều mềm nhũn ngã xuống đất, hoàn toàn mất đi khả năng chiến đấu, sống chết không ai hay.
Nhưng Tân Vũ Phong vẫn đứng nguyên tại chỗ, sắc mặt không đỏ bừng, hơi thở không gấp gáp, đến nếp quần áo vẫn ngay.
ngắn, không lộn xộn.
Anh quay người lại, nhìn tên răng vàng đang ngây người ở phía xa, cười toe toét: “Còn ai viện trợ nữa không, mau gọi hết ra đây, hôm nay ta sẽ thay trời hành đạo!”
Ông Kim hoàn toàn sợ hãi, sống lưng lạnh toát, sợ xanh mặt, tóc tai dựng đứng, không khỏi kêu lên: “Mày là người… hay là quỷ?”