912: Thánh Điện lộ rõ xu hướng suy tàn
"Đã đến lúc ngả bài rồi." Hỏa Lưu Thương nhìn Bạch Tuyết thành ở xa xa, sắc mặt tỏ vẻ nghiêm trọng: "Nếu như Mai Tư Phỉ Nhĩ Đức(Masefield) gia tộc lựa chọn Thánh Điện, chúng ta phải chọn biện pháp gì?"
Ánh mắt mọi người nhìn về phía Tang Đức Lạp(Sandra), y mới là nhân vật linh hồn của cả Hào môn liên minh.
"Vậy thì phá hủy hắn đi." Tang Đức Lạp(Sandra) trả lời không do dự, thần sắc bình tĩnh: "Không tiếc bất cứ giá nào pháhủy nó đi."
Mọi người không hẹn mà đồng loạt gật đầu, nếu như Mai Tư Phỉ Nhĩ Đức(Masefield) gia tộc nghiêng về hướng Thánh Điện, uy hiếp đối với bọn họ thực sự quá lớn, dù cho vì đó phải trả bất cứ cái giá nào, bọn họ cũng cần phải giết chết Mai Tư Phỉ Nhĩ Đức(Masefield) gia tộc.
Cho nên bọn họ dẫn binh đoàn đến, binh đoàn cường đại nhất của bốn gia tộc, nhằm khống chế Bạch Tuyết thành.
Bầu không khí Bạch Tuyết thành nghiêm trọng khôn kể, sự cường thế của bốn đại danh môn, bao phủ bầu trời Thánh Châu.
Khác với vẻ hùng hổ dọa người của Hào môn liên minh, phản ứng của Thánh Điện thoáng trông kém hơn rất nhiều. Hành động Tô Phỉ suất lĩnh Quang Minh kỵ sĩ đoàn huyết tẩy nơi đóng quân của Thu gia, biểu hiện sự trút giận rõ rệt hơn hẳn sự phản kích. Cơ hồ toàn bộ Thánh Điện trưởng lão khuynh sào xuất động, bọn họ được phái đến các nơi Thánh Châu, liên hệ với từng đại binh đoàn, thể hiện nỗ lực sau cùng.
Nhưng mà trong mắt mọi người, điều này như thể khốn thú cố gắng giãy dụa cuối cùng. Mỗi một danh môn mới nổi tìm tới cửa, miệng thì ủng hộ nhiệt liệt, nhưng lại chẳng có hành động thực tế.
Lợi thế trên tay Thánh Điện thực sự quá ít, ngoại trừ Quang Minh kỵ sĩ đoàn, không còn thứ khác. Gia Á ở Vĩ Dã Quan Châu xa xôi, Mục Chi Hà sinh tử không biết, cơ hồ tất cả lực lượng trung tâm nhất của Thánh Điện đều ở tại Nam Minh. Còn các trung tướng tại Quang Minh Châu lại có quan hệ thiên ti vạn lũ với các hào môn, thái độ đại đa số lúc này không rõ rệt.
Thánh Điện vốn cường đại, bây giờ chỉ có thể ỷ lại những danh môn mới nổi kia. Nhưng, đám danh môn mới nổi rời rạc chắp nối, mỗi nhà đều có tâm tư riêng. chiến lực binh đoàn của bọn họ yếu, chẳng có sự tín nhiệm lẫn nhau, điểm chí mạng chính là bọn họ cực kỳ lo lắng đối với tình cảnh của Thánh Điện.
Có rất nhiều danh môn mới nổi và hào môn âm thầm thảo luận các điều khoản liên minh ngầm.
Tuy rằng bọn họ biết một khi Hào môn liên minh thắng lợi, đối với bọn họ mà nói cũng không phải là chuyện tốt. Nhưng mà bọn họ hiểu hơn nữa là đứng ở bên cạnh người thắng mới có thể sống sót.
Chuyện mâu thuẫn xung đột giữa các danh môn mới nổi, và chuyện bọn họ bằng mặt không bằng lòng với Thánh Điện đã chẳng phải là bí mật gì to tát cả.
Tình cảnh Thánh Điện rất nguy hiểm, tỏ rõ xu hướng suy yếu.
Một Thánh Điện lộ rõ xu hướng suy yếu làm sao tranh đoạt được Mai Tư Phỉ Nhĩ Đức(Masefield) gia tộc với Hào môn liên minh đang chiếm cứ ưu thế?
Mà hiện tượng suy yếu này, biểu hiện rõ nhất khi Tu Tư trưởng lão lẻ loi một mình xuất hiện tại Bạch Tuyết thành.
Đường phố trống không, thân ảnh Tu Tư trưởng lão hiu quạnh quá đỗi, không có hộ vệ sâm nghiêm, đao kiếm như tuyết, không có đội hình nghi lễ cao quý hoa lệ, không có bóng lưng chúng sinh khiêm tốn khom người, không có quang mang thần thánh như ánh mặt trời.
Bất cứ ai thấy tận mắt một màn này, trong lòng dâng lên tư vị ngổn ngang.
Thánh Điện a, một tay khai sáng Quang Minh Châu, xác lập địa vị thống trị không gì phá nổi a, như thể trong một đêm, lâu đài ầm ầm sụp đổ.
Trên bầu trời, khuôn mặt Cáp Nhĩ(Howl) tự dưng nở ra nụ cười tươi đắc ý: "Thánh Điện cũng biết không hơn được chúng ta, chỉ phái một mình Tu Tư đến."
Hỏa Lưu Thương và Mạc Diệc Cốc cũng kìm lòng không đậu bèn nở nụ cười. Thực lực Mai Tư Phỉ Nhĩ Đức(Masefield) gia tộc sâu không lường được, nếu như không phải rơi vào tình huống bất đắc dĩ, bọn họ tuyệt sẽ không khai chiến với Mai Tư Phỉ Nhĩ Đức(Masefield) gia. Mà một khi Mai Tư Phỉ Nhĩ Đức(Masefield) gia nhập vào liên minh của bọn họ, sự diệt vong của Thánh Điện là ở trong tầm tay.
Trong mắt Tang Đức Lạp(Sandra) hiện lên một tia thận trọng: "Không nên sơ ý."
Mạc Diệc Cốc có vẻ không đồng ý: "Lẽ nào ngươi cảm thấy Thánh Điện còn có thể vẩy ra hoa chiêu gì?"
"Hừm!" Hỏa Lưu Thương xen lẫn một tia xem thường: "Thánh Điện đã hết rồi, thời đại của bọn họ đã kết thúc. Nhìn bộ dáng ỉu xìu của Tu Tư hiện tại, trong lòng ta thật vui sướng. Cái gã này thường ngày ngạo mạn thế nào, chẳng khác gì với bộ dạng Thánh Điện."
Tang Đức Lạp(Sandra) lắc đầu: "Các ngươi đã quên một người."
Cáp Nhĩ(Howl) ngây ra một lúc, hỏi ngược lại: "Đại trưởng lão hả?"
Nụ cười trên mặt Hỏa Lưu Thương bị kiềm hãm, có chút mất tự nhiên miễn cưỡng cười đáp: "Các ngươi cũng nghĩ quá nhiều đấy. Đại trưởng lão lợi hại, cái này ta thừa nhận. Nhưng mà một mình đại trưởng lão có thể xoay chuyển cục diện trước mắt, ta không tin."
Mạc Diệc Cốc gật gật đầu: "Đúng vậy, không bột đố gột nên hồ, trên tay hắn không có bài, đánh kiểu gì?"
Tang Đức Lạp(Sandra) thản nhiên nói: "Hi vọng là ta lo lắng quá."
Sự lo lắng trong lòng y không giảm mà tăng lên, không giống mấy người kia, y và đại trưởng lão từng giao tiếp, hiểu sâu hơn về đại trưởng lão. Y biết rõ vị đại trưởng lão ru rú trong nhà, cơ hồ không hỏi chuyện này là một người lợi hại cỡ nào.
Ngay từ đầu, y lo lắng nhất, chính là vị đại trưởng lão cơ hồ không có cảm giác tồn tại này, mà không phải là Tô Phỉ, cũng không phải Quang Minh kỵ sĩ đoàn.
Nhưng mà y biết rõ, hiện tại nhiều lời cũng vô ích, chỉ có thể cổ động tất cả tinh thần. Với cục diện trước mắt, đa mưu túc trí như y cũng nghĩ không ra Thánh Điện còn có thể lật bàn kiểu nào. Nhưng mà y biết rõ đại trưởng lão tuyệt không phải hạng người thúc thủ chịu trói, cúi đầu chịu thua.
Cáp Nhĩ(Howl) thu hồi sự đắc ý trong lòng, nói: "Ta tới gắp hắn."
Mọi người không phải tầm thường, biết rõ không tới một khắc sau cùng, tuyệt đối không thể sơ ý. Trận chiến này quan hệ đến sự sinh tử tồn vong của gia tộc bọn họ, thắng, bọn họ sẽ trở thành chủ nhân chân chính của Quang Minh Châu, thua, bọn họ và gia tộc liền rơi xuống vực sâu địa ngục vạn kiếp bất phục.
Tu Tư đi ở trên đường phố, lão kinh hồn táng đảm, Bạch Tuyết thành bị binh đoàn của địch nhân giới nghiêm, lão luôn có ảo giác dê vào miệng hổ. Nhưng cái này là mệnh lệnh của đại trưởng lão, lão chỉ có tuân thủ.
Lão vắt hết óc, nhưng mà nghĩ không ra dụng ý của đại trưởng lão. Như vậy dù cho lão có thể thuyết phục Mai Tư Phỉ Nhĩ Đức(Masefield) gia tộc, địch nhân cũng không thể để bọn họ sống ly khai.
Hơn nữa, nghĩ tới điều kiện mà phe mình có thể đưa ra, Tu Tư không có chút lòng tin nào. Lão căn bản không hiểu mệnh lệnh của đại trưởng lão, toàn bộ trưởng lão Thánh Điện đều xuất động, được phái đến khắp các nơi ở Thánh Châu. Trong mắt Tu Tư, cái này hoàn toàn là hành động phí công, trái lại sẽ khiến người khác nhìn ra Thánh Điện mất khống chế đối với thế cục. Nếu việc tung lưới rộng phí công như vậy, còn không bằng tập trung toàn bộ lực lượng đánh chiếm Mai Tư Phỉ Nhĩ Đức(Masefield) gia tộc.
Mai Tư Phỉ Nhĩ Đức(Masefield) mới là thẻ bài có phân lượng nhất hiện tại a.
Thế nhưng là đại trưởng lão khư khư cố chấp, hoàn toàn không nghe ý kiến của lão.
Trong lòng Tu Tư tràn ngập bi thương, lão cảm thấy lần này Thánh Điện gặp nguy hiểm rồi. Có lẽ lần này, mình sẽ chết tại Bạch Tuyết thành, tâm tình lão suy sụp.
Bỗng nhiên, lão thấy hoa mắt, một thân ảnh ngăn cản lối đi.
Lão ngẩng đầu, nhận ra là Cáp Nhĩ(Howl).
Cáp Nhĩ(Howl) miệng cười nhưng lòng không cười bảo: "Tu Tư trưởng lão sao lại một mình đến đây, lẽ nào Thánh Điện không lo lắng sự an toàn của Tu Tư trưởng lão? Hay là cảm thấy đao kiếm trong tay chúng ta không đủ sắc bén? Chém không đứt đầu của trưởng lão?"
Tu Tư thôi bi quan trong lòng, trấn định nói: "Chém hay không chém, chờ ta gặp được Tín tiền bối, tin rằng Tín tiền bối sẽ biết tự quyết đoán."
Cáp Nhĩ(Howl) cười nhạt: "Bộ dáng của ngươi như vậy, không cần phải đi gặp Tín tiền bối."
Tu Tư cười ha hả: "Chẳng lẽ các hạ muốn quyết định thay Tín tiền bối? Còn không biết Tín tiền bối có nguyện ý hay không."
Cáp Nhĩ(Howl) hơi nghẹn lại, gã đối với vị Tín tiền bối sâu không lường được này có sự kiêng kỵ từ nội tâm. Gã đúng là không dám ngăn cản Tu Tư, không cho Tu Tư đi gặp Tín tiền bối.
Ý tứ của A Tín tiền bối rất rõ ràng, muốn bọn họ đồng thời báo giá. Trong tình huống phe mình chiếm ưu thế, tới trêu chọc Tín tiền bối và Mai Tư Phỉ Nhĩ Đức(Masefield) gia tộc thì thật không có lý trí. Hơn nữa hoàn toàn không cần thiết, Cáp Nhĩ(Howl) không tin Thánh Điện có thể đưa ra điều kiện tốt hơn bọn gã.
Tu Tư lẻ loi một mình đến đây, chính là chứng minh tốt nhất.
Cáp Nhĩ(Howl) tránh đường, còn làm động tác mời: "Cùng đi cùng đi."
Tu Tư hít sâu một hơi, cất bước đi tới.
Tại Mai Tư Phỉ Nhĩ Đức(Masefield) thương hội.
vẻ mặt Cát Trạch không tín nhiệm nhìn A Tín: "Ngươi có thể diễn tốt hay không? Đừng tại thời điểm mấu chốt làm hỏng việc, Tiểu Man tỉ khẳng định không tha cho ngươi."
Tiểu Man ở bên cạnh hừ một tiếng, nhưng mà hiển nhiên rất bằng lòng với cách Cát Trạch gọi "Tiểu Man tỉ".
vẻ mặt A Tín khinh bỉ nhìn Cát Trạch: "Ngươi nghĩ rằng ta là ngươi a? Tới đây, ngoan ngoãn hô một tiếng Tín tiền bối!"
Cát Trạch cười lạnh một tiếng, lập tức xoay mặt: "Tiểu Man tỉ, hắn nhận bối phận cao hơn ngươi."
thần sắc Tiểu Man bất thiện mà nhìn chằm chằm A Tín.
A Tín trợn mắt há mồm, hắn bị sự vô sỉ của Cát Trạch chấn kinh, chơi thôi cũng có thể như vậy...
Đường Thiên và Thiên Huệ ngồi ở trong góc nhìn đám dở hơi này, trong lòng cảm thấy vui vẻ. Thiên Huệ cũng mỉm cười, nhưng mà nụ cười trên mặt nàng nhanh chóng tiêu thất, có chút lo lắng: "Thiên ca ca, ta cuối cùng cảm thấy như thể có điểm không thích hợp."
"Không thích hợp hả?" Sự chú ý của Đường Thiên lập tức bị thu hút, vội vàng hỏi: "Chỗ nào không thích hợp?"
Cho tới bây giờ Đường Thiên luôn phi thường tín phục đối với phán đoán của Thiên Huệ, đầu óc của Thiên Huệ tốt hơn mình nhiều.
Các người khác cũng dừng đùa giỡn, nhìn về phía Thiên Huệ.
Thiên Huệ không trả lời vấn đề của Đường Thiên, mà là chuyển sang hỏi Mai Lỵ Toa(Melisa): "Mai Lỵ Toa(Melisa) tiểu thư, mấy ngày vừa rồi, những khách nhân đến đây, phần nhiều là nói giúp Thánh Điện hay nói giúp mấy Hào môn?"
Mai Lỵ Toa(Melisa) ngây ra một lúc, nhưng nhanh chóng có phản ứng: "Ta lập tức đi thống kê đã."
Những ngày này khách nhân tới cửa thực sự quá nhiều, toàn bộ thương hội đều mệt mỏi ứng phó.
Sau một lát, Mai Lỵ Toa(Melisa) trở lại, sắc mặt nàng có chút kỳ quái: "Đại nhân, Thiên Huệ tiểu thư, chúng ta đã thống kê, khách nhân phía Hào môn liên minh nhiều hơn một ít, ước chừng chiếm sáu thành."
"Thánh Điện biểu hiện hạ phong, khả năng có rất nhiều nguyên nhân, cái này không kỳ quái. Cho nên Thánh Điện và Hào môn liên minh đều cần phải mượn hơi chúng ta, theo lý thuyết, Thánh Điện cần có chúng ta hơn. Thế nhưng, khách nhân tới cửa lại là Hào môn liên minh chiếm đa số, điều này không kỳ quái sao?" Thiên Huệ nói trúng điểm mấu chốt.
Thiên Huệ vừa nói như thế, Đường Thiên cũng có phản ứng, khuôn mặt không lý giải được: "Đúng vậy, lẽ nào bọn họ không gấp gáp?"
"Hành động của Thánh Điện những ngày này cũng rất kỳ quái, bọn họ chỉ làm một chuyện." Thiên Huệ nghiêm mặt nói: "Bọn họ cơ hồ phái tất cả Thánh Điện trưởng lão ra ngoài, những trưởng lão này không ngừng gặp mặt các gia tộc, nhưng mà bọn họ tựa hồ cũng không tích cực, không có hiệu quả gì. Ta thoáng chú ý một việc, những trưởng lão này trải rộng các nơi Thánh Châu, có chỗ cũng không có quá nhiều binh đoàn."
"Cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng?" Phù Chính Chi trầm ngâm.
"Không đúng." Sắc mặt A Tín nghiêm trọng, hắn lắc đầu.
Trong những người này, ngoại trừ Thượng Quan Thiên Huệ, khứu giác linh mẫn nhất là A Tín, hắn cũng phát giác điểm không thích hợp, một luồng khí tức nguy hiểm như có như không trong không khí kia.
"Thánh Điện vững vàng thống trị Quang Minh Châu nhiều năm như vậy, phản ứng như vậy có phải có điểm quá yếu hay không?"
Khuôn mặt Thiên Huệ như thể tản ra tất cả quang mang có thể thấy rõ, khí chất lẫm liệt, khiến người ta nghiêm cẩn kính trọng, đến tận lúc này, mọi người mới nhớ tới cái danh Nữ chiến thần của nàng.
"Nhìn đến hôm nay sẽ vạch trần đáp án rồi." Đường Thiên lẩm bẩm, trong mắt nhảy lên hỏa diễm.