"Đồ đồng nát?" Nét mặt Dụ Bảo cứng lại, sau đó hắn cười phá lên: "Tiên sinh thật biết đùa! Cửa hàng của ta sao lại có thể có thứ rác rưởi? Những thứ này vừa mới khai quật từ di chỉ của vương triều Roman..."
Binh ngắt lời hắn, lạnh lùng nói: "Lão Tào ngốc quá, bán đồ cổ trong di tích Roman cho ngươi như rác thải."
Dụ Bảo há hốc mồm nhìn Binh, tên này không phải là hồn tướng sao? Dụ Bảo dám khẳng định từ trước tới nay hắn chưa từng gặp vị thiếu gia và hai hồn tướng này.
Lẽ nào nó biết thuật đọc tâm?
Nhìn thế nào Binh cũng chỉ là một hồn tướng, thế nhưng hồn tướng có linh trí cao như vậy thì cấp bậc cao đến mức nào? Những hồn tướng đó đều có vài năng lực kỳ quái, Dụ Bảo đã nhiều lần nghe nói về sự đáng sợ của chúng, năng lực thần bí, cường đại của chúng có thể đùa bỡn người ta dễ dàng, làm cho người ta sống không bằng chết.
Trong mắt Dụ Bảo gương mặt trống trơn của Binh thoáng chốc trở nên quỷ dị, nguy hiểm.
Hắn cười gượng gạo: "A, hóa ra là người quen! Biết lão Tào, vậy là người mình cả. Đống đồ này cửa hàng ta mua lại với giá năm viên hồn hạch cấp bốn, thiếu gia coi như là thưởng cho công sức, cho tại hạ chút đi."
Binh bảo Đường Thiên đưa mười viên hồn hạch, sau đó ném cho Dụ Bảo rồi xoay người đi về phía đống đồ phế thải kia. Lúc bước vào cửa Binh nghe rõ cuộc trò chuyện của hai tên làm thuê ở phía bên kia đường.
Dụ Bảo sáng mắt lên, hai tay chụp lấy, không trượt viên nào. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://thegioitruyen.com
"A, thật lợi hại!" Đường Thiên tán tụng, yến tử tam sao thủy*, thủ pháp ám khí của Dụ Bảo cực kỳ xuất sắc.
Dụ Bảo cung kính đáp lễ: "Cám ơn ngài đã khen ngợi!" Trong lòng hắn mừng thầm, vừa rồi hắn nói dối, đống phế thải này hắn mua từ lão Tào với giá một viên hồn hạch, giờ bán được mười viên hồn hạch, giá gấp mười lần, hắn cảm thấy rất thỏa mãn. Hơn nữa hồn hạch vừa vào tay hắn nhận ra ngay hồn hạch hệ mộc trong tay là của Lục Đàn Tí Viên, khá hiếm thấy.
Ngoài hồn hạch ra thì Lục Đàn Tí Viên chẳng còn thứ gì khác có giá trị, hơn nữa loại tinh hồn thú này da dày thịt chắc, khỏe vô cùng, rất khó đối phó. Thực lực yếu thì không đối phó được, thực lực mạnh thì đi săn hồn hạch cấp năm, chả ai muốn tốn công mà kết quả chẳng được là bao.
Hồn hạch của Lục Đàn Tí Viên là nguyên liệu tốt nhất để chế thẻ hồn tướng quyền pháp cấp bốn, đáng giá hơn hồn thạch cấp bốn bình thường nhiều.
Kiếm lời!
Đường Thiên chú ý tới Binh đang bới móc trong đống rác. Đường Thiên tiến tới, lúc này mới thấy rõ đống này đúng là một đống phế thải hình dạng kỳ lạ, hình như có vài linh kiện máy móc. Từ màu sắc mà suy xét thì nó hẳn là đồng. Thảo nào Dụ Bảo nói vậy mà cũng chẳng tin lời mình, những vật bằng đồng này tuy cũ nhưng không bị gỉ, nhìn qua chắc hẳn chưa quá mười hai năm.
"Binh đại thúc, trong này có cái gì tốt sao?" Đường Thiên không nhịn được, hỏi.
"Ngươi chờ một lúc là biết." Binh không thèm ngẩng đầu, hai tay bới móc, Đường Thiên nhận thấy hình như hắn đang lắp cái gì đó.
Có thể thấy còn lâu Binh mới xong, Đường Thiên nhìn cũng chả hiểu gì bèn bắt đầu đi loanh quanh. Dụ Bảo cũng biết thiếu gia này không dễ lừa vì thế cũng không bịa đặt gì mà nói lai lịch thật của từng món đồ.
Bỗng hạc thân trong cơ thể Đường Thiên rung lên, trên giá hàng trước mặt có một luồng sóng gợn yếu ớt.
Đường Thiên hơi kinh ngạc, hắn đi tới trước giá hàng, tìm khởi nguồn của luồng sóng gợn này.
Một con hạc bằng đồng to cỡ nắm tay trẻ con nằm trên quầy hàng. Đường Thiên cầm lấy nó, thổi bụm bặm bên ngoài đi. Con hạc bề ngoài trơn nhẵn, được ghép thành từ những sợi lông cực nhỏ, rất tinh tế. Trên đầu con hạc có một lỗ nhỏ, hẳn là để luồn dây, Đường Thiên đoán rằng đây là thứ gì đó như trang sức.
"Con hạc đồng này ta mua mấy năm trước, cũng chẳng đáng bao nhiêu. Không biết vị nghệ nhân nào làm ra nó, rất đẹp. Nếu thiếu gia thích ta sẽ tặng cho thiếu gia!" Dụ Bảo tỏ ra hào phóng. Thứ này hắn chả tốn xu nào để có được, hơn nữa hắn biết đối phương không dễ lừa nhưng vung tay hào phóng, chẳng thèm để ý chút tiền lẻ. Con hạc đồng này nhìn mới như thế, hẳn mới chế tạo được không lâu, cũng chẳng đáng giá, chỉ có thể để cho đẹp.
Quả nhiên Đường Thiên lấy ra 10 viên hồn hạch, ném cho Dụ Bảo: "Ta muốn vật này."
Mặt Dụ Bảo tươi như hoa, mấy tên con nhà giàu luôn làm cho người ta vui sướng: "Tạ gia thưởng!"
Đường Thiên ngắm nghía con hạc đồng, hắn cảm thấy con hạc đồng này có liên quan đến Hạc phái, nếu không nó sẽ không tạo cảm ứng cho hạc thân của mình. Hắn cầm lấy hạc đồng, ngoài việc sóng gợn trở nên mạnh hơn thì không có gì xảy ra. Đường Thiên cất nó vào Thủy Bình Vũ Quỹ.
"Nơi này có chỗ nào bán thẻ hồn tướng không?" Đường Thiên thuận miệng hỏi.
Dụ Bảo vội nói: "Không biết thiếu gia muốn mua thẻ cấp mấy? Nói thật thì cửa hàng Lâm Ký cũng không tồi, đủ các loại, giá cũng không đắt. Có điều cửa hàng đó chủ yếu là thẻ cấp bạc, nếu thiếu gia muốn thẻ vàng cấp cao thì nên đi Bảo Tạp trai, nơi đó chuyên bán những thẻ hồn tướng hiếm, nhưng mà giá rất đắt, người thường không kham nổi. Đương nhiên với thiếu gia ngài thì không là gì.
"Chỗ nào bán thẻ hồn tướng tâm pháp cấp bốn?" Đường Thiên hỏi.
"Cấp bốn..." Dụ Bảo ngây ra, có thể vào được thành Tam Hồn đều có thực lực cấp bốn trở lên, ai lại đi mua thẻ cấp bốn? Hơn nữa theo nhìn nhận của hắn nhưng đại thế gia sao có thể thiếu thẻ hồn tướng? Nhưng nghĩ lại những sở thích quái gị của mấy gã con nhà giàu mình gặp trước đây Dụ Bảo lại cảm thấy việc này cũng không bất thường.
"Thiếu gia muốn mua thẻ hồn tướng cấp bốn à!" Dụ Bảo tỏ vẻ cố gắng suy nghĩ giúp Đường Thiên: "Ta nghĩ ra rồi, ở thành đông có một cửa hàng gọi là Tái Lôi, cửa hàng này chuyên sưu tập những loại thẻ kỳ quái, có cả thẻ vàng võ kỹ cơ bản."
"Thẻ vàng võ kỹ cơ bản!" Đường Thiên nghe được thì ngây ra. Đây là lần đầu tiên Đường Thiên nghe nói tới thẻ vàng cấp bốn.
Dụ Bảo tỏ ra hiểu biết: "Trên đời này luôn có một số người có sở thích khác tất cả mọi ngươi."
Hắn tỉnh bơ nịnh nọt Đường Thiên, theo hắn thấy phỏng chừng thiếu gia này cũng có sở thích giống vậy. Nếu không thì hắn mua thẻ hồn tướng cấp bốn làm gì? Hơn nữa lại còn đến tận thành Tam Hồn mua, nếu là người khác thì Dụ Bảo sẽ chửi cho một trận, khẳng định là đối phương có bệnh.
"Được rồi." Giọng nói Binh vang lên ở phía sau.
Đường Thiên và Dụ Bảo nghe vậy vội vàng xoay người, Dụ Bảo ngơ ngẩn nhìn con đà điểu bằng đồng trước mắt, mà Đường Thiên kinh ngạc hô lên rồi vọt tới: "Binh đại thúc, đây là cái gì?"
Con đà điểu đồng này còn cao hơn Đường Thiên, nhìn rất giống đà điểu, cả thân làm bằng đồng, hai chân rất to, làm cho người ta có cảm giác nặng nề. Trên lưng đà điểu có một chỗ giống như yên ngựa, dùng để cưỡi.
"Đà điểu máy bằng đồng, vật cưỡi trên mặt đất, trang bị phổ thông của trại tân binh của trại tân binh Nam Thập Tự." Binh thản nhiên nói.
Đường Thiên không nói không rằng nhảy tót lên ngay.
"Chỗ này đặt đá ngôi sao." Binh vạch phía sau cổ đà điểu, có một cái rãnh, có thể nhét một viên đá ngôi sao vào. Đường Thiên liền nhét ngay một viên đá ngôi sao vào.
Ầm.
Mắt đà điểu máy mở ra, con ngươi bằng động chậm rãi chuyển động.
"Để lại dấu ấn võ hồn của ngươi ở đây." Binh chỉ vào sau đầu đà điểu.
Đường Thiên vội làm theo, quả nhiên tạo được một mối liên hệ mỏng manh giữa hắn và đà điểu, Đường Thiên bắt đầu điều khiển.
Rầm rập!
Đà điểu máy cất bước, chạy quay sân. Tuy nhìn nó rất cồng kềnh nhưng chạy cực nhanh, lúc đầu không điều chỉnh cho cân bằng được nên có cảm giác chao đảo nhưng sau đó Đường Thiên tìm ra cách, bước chân đà điểu trở nên im ru.
"Tốc độ đà điểu máy cũng không nhanh, ngang với tốc độ trung bình của khinh công cấp năm. Nhưng nó lợi ở chỗ không cần tốn chân lực và thể lực, thích hợp di chuyển khoảng cách dài. Trại tân binh của binh đoàn Nam Thập Tự năm đó còn được gọi là Đà Điểu doanh."
Binh rõ như lòng bàn tay, Dụ Bảo phục sát đất.
Dụ Bảo mở cửa hàng này đã vài năm, hắn đã thấy đủ loại người. Rất nhiều người lợi hại, nhưng từ xưa đến nay chưa từng có ai có thể lắp được một con đà điểu máy hoàn chỉnh từ đống rác rưởi. Tất nhiên Dụ bảo đã từng nghe nói về đà điểu máy của binh đoàn Nam Thập Tự. Nhưng hắn không bao giờ nghĩ tới trên đời này lại có người có thể tái hiện lại đà điểu máy vốn chỉ có trong truyền thuyết.
Hắn lại càng chắc chắn lai lịch của Đường Thiên không tầm thường.
Hồn tướng có học thức uyên bác như vậy chỉ có những gia tộc có lịch sử lâu đời mới có được. Hơn nữa binh đoàn Nam Thập Tự chính là một trong ba đại binh đoàn của vương triều Thiên Hạt trước đây! Giờ người trẻ biết rất ít về đoạn lịch sử xa xôi này.
Dụ Bảo có thể mường tượng được thành Tam Hồn sẽ náo động đến mức nào khi con đà điểu máy này xuất hiện trên đường phố.
Đầu óc Dụ Bảo rất nhanh nhạy, hắn lập tức nghĩ ra một cách bán hàng tuyệt diệu, thậm chí hắn đã nghĩ ra phải quảng cáo thế nào.
"Máy móc đà điểu bước ra từ đống đồng nát, kiệt tác vô song từ thời đại của ba đại binh đoàn!"
"Chỉ cần ngươi có ánh mắt tinh tường, ngươi có thể lấy được vàng từ đống sỏi đá!"
"Đến thử vận may đi, cửa hàng vật phẩm chưa giám định Dụ Ký, dựa vào ánh mắt và may mắn!"
Của hàng vật phẩm chưa giám định Dụ Ký, cái tên này quá tuyệt!
Có đà điểu máy quảng cáo, hắn có thể chuyên bán đồ phế thải. Chỉ cần giá không cao tất nhiên sẽ có người đến thử vận. Mình có thể bán phế thải một cách quang minh chính đại rồi! Chà chà, sao mình lại nghĩ ra một ý nghĩ tuyệt diệu như vậy được nhỉ!
Du Bảo cảm thấy như đã nhìn thấy một con đường trải đầy vàng.
Đường Thiên di chuyển rất nhanh, đà điểu máy điều khiển bằng võ hồn, rất dễ, nó chạy đi chạy lại nhanh như gió.
Có một đoàn người đi ngang qua cửa tiệm, một cô gái trong số đó liếc về phía cửa tiệm theo bản năng, nàng liền ngây người, lúc sau thì như vừa tỉnh mộng, la lên: "Đà điểu máy!"
Mấy người khác bị tiếng hô của nàng gây chú ý, đều nhìn về phía cửa tiệm.
"Đúng là đà điểu máy!"
"Vật cưỡi cổ đại của binh đoàn Nam Thập Tự!"
"Quá phong cách!"
Mấy thanh niên nam nữ trẻ tuổi rất hưng phấn, ánh mắt sáng ngời, vọt thẳng vào trong cửa hàng.
Dụ Bảo thấy mấy người này thì biến sắc.
Khỉ thật, sao họ lại tới đây?