Chiến Thần Bất Bại

Chương 590: Không nghĩ ra



Cái chết của Tôn Kiệt trở thành cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà, toàn bộ chiến trường hoàn toàn tan vỡ, tuy một số sĩ quan cố gắng tổ chức lại binh sĩ, thế nhung U Châu Quỷ Kỵ của Thạch Sâm đả kích ngay lúc mấu chốt, đánh tan ý đồ của bọn họ. Vài sĩ quan liên tục bị giết, sau đó không còn ai dám làm chuyện ngu ngốc này nữa.

Những lão già này là ai?

Binh sĩ còn sống của binh đoàn thứ tám trong mắt đều là sợ hãi, đối phương chỉ có bốn mươi sáu người nhưng giết cho bọn họ tan tành xác pháo. Rất nhiều người trong lòng bi phẫn, nếu đại nhân còn sống chắc chắn có thể giết chết đối phương. Thế nhưng bọn họ cũng biết thực lực của đối phương cực mạnh, mạnh tới vượt quá tưởng tượng của bọn họ.

Bất luận nắm giữ thời cơ, phương thức công kích lợi dụng, hiệu suất đồng bộ năng lượng đều đạt tới mức kinh người.

Nếu là binh đoàn phổ thông, cho dù không có đại nhân chỉ huy, chỉ hơn bốn mươi người mà muốn lay chuyển bọn họ, rõ là chuyện viển vông. Cho dù hai binh đoàn cùng nổi danh với bọn họ ở Phồn Tinh Châu cũng tuyệt đối không thể làm được.

Hung hãn tinh nhuệ tới vậy sao bọn họ chưa từng nghe nói, hơn nữa còn ẩn thân trong binh đoàn thứ ba mươi sáu? Đó chẳng phải binh đoàn mục nát ư?

Chẳng lẽ…

Một số người có tâm cơ đã nghĩ tới Thạch Sâm liệu có phải thuộc thế lực nào, là nội ứng cố ý mai phục trong Phồn Tinh Châu không? Đây xem ra là lời giải thích hợp lý nhất. Nếu có thể truyền tin này lại, vậy chắc hẳn sẽ lập công chuộc tội rồi. . .

Nghĩ tới đây, bọn họ phấn chấn hẳn lên, ra sức thoát thân. Bọn họ đều là tinh nhuệ, hiểu cách đối phó với sự truy kích của bọn họ. Bọn họ tản ra ăn ý, chạy theo các hướng khác nhau. Còn đối phương sẽ chọn hướng nào, vậy phải nghe mệnh trời rồi.

Bọn Thạch Sâm chỉ có bốn mươi sáu người, thế yếu về nhân số đã dần bộc lộ.

Đường Thiên nhấc theo thi thể Tôn Kiệt, hạ xuống mặt đất. Cảm xúc của gã với chiến đấu cực kỳ mãnh liệt, thế nhưng lại chẳng hứng thú gì với việc đồ sát nghiêng về một bên.

Khi hắn thấy những binh còn sót lại tản mát ra bỏ trốn, bèn hô với Thạch Sâm: "Không cần đuổi!"

Thạch Sâm nghe vậy cũng ngừng truy kích, số lượng binh lính may mắn còn sót lại rất ít, chỉ lưa thưa vài chục người.

Trận chiến này có thể nói là cực kỳ sảng khoái, uy lực của trang bị mới đã bộc lộ. Nếu đổi lại là trước đây, muốn có thành tích kinh người như vậy, thương vong của bọn họ cũng phải quá nửa.

Lần đầu tiên Thạch Sâm cảm giác được chỗ tốt khi ôm được bắp đùi to, hắn liếc mắt nhìn Tôn Kiệt trong mắt Mãnh Nam đại nhân, ánh mắt toát lên vẻ tiếc nuối. Võ tướng ưu tú như vậy lại không thể chết trên chiến trường mà ngã xuống khi đơn đả độc đấu, thật đáng tiếc.

Mà trận chiến này, Thạch Sâm mới thật sự hiểu thực lực của Mãnh Nam đại nhân cường đại tới mức nào.

Tôn Kiệt tuy không nổi tiếng về vũ dũng nhưng tốt xấu gì cũng là Thánh giả cấp bạc, thế nhưng vẫn ngã xuống dưới tay đại nhân. Toàn bộ quá trình chiến đấu đại nhân không sử dụng bất cứ thủ đoạn gì, quang minh chính đại đánh giết Tôn Kiệt, điều này đủ chứng minh thực lực của đại nhân ở cảnh giới bạc.

Kết luận này khiến Thạch Sâm khiếp sợ.

Tôn Kiệt đã là Thánh giả cấp bạc trẻ tuổi nhất trên Phồn Tinh Châu, mà Mãnh Nam đại nhân còn trẻ tuổi hơn Tôn Kiệt, vậy là yêu nghiệt tới mức nào.

U Châu Quỷ Kỵ cực kỳ tôn trọng cường giả, bọn thủ hạ của Thạch Sâm tận mắt chứng kiến trận chiến này, cũng đã tâm phục khẩu phục Đường Thiên. Khóe miệng Thạch Sâm không khỏi nở một nụ cười, những huynh đệ này theo hắn đã nhiều năm, hắn không hy vọng trong lòng mọi người có chướng ngại gì.

Chiến đấu đã kết thúc, ngoại trừ vài chục người đào tẩu, bọn Tôn Chính đều bị bắt giữ. So với binh đoàn thứ tám, binh đoàn thứ ba mươi sáu mục nát kém một quãng xa. Khi vài U Châu Quỷ Kỵ xuất hiện trước mặt bọn họ, bọn họ lập tức đầu hàng.

"Đại nhân, có thể cho thuộc hạ một cái hộp đồng thau nhỏ kia không?"

Uy lực của binh hộp nguyên ấn cũng khiến bọn họ giật mình, nếu gặp phải vật này, hắn cũng không dám chắc mình có thể thoát thân, chẳng lẽ là phát minh mới của Kim Châu?

Nếu sử dụng thỏa đáng chắc chắn sẽ là một vũ khí lợi hại.

"Binh hộp nguyên ấn?" Đường Thiên không ngờ Thạch Sâm lại để ý tới thứ này, lập tức đắc ý, thứ này do gã tiêu tốn bao sức lực mới làm ra, chỉ để tích bụi ở góc Bảo Bình, giờ được người ta để ý tới, gã cực kfy hài lòng, không hề do dự ném cho Thạch Sâm một rương gỗ: "Lấy đi, mỗi người mấy cái."

Thạch Sâm há hốc mồm, thứ này uy lực mạnh mẽ như vậy chắc chắn giá cả rất đắt đỏ, hắn vốn chỉ định xin Đường Thiên vài cái, nào ngờ Đường Thiên ném thẳng sang một hòm.

Hắn luống cuống chân tay tiếp lấy, đầu óc vẫn đang choáng váng, hạnh phúc tới quá đột nhiên.

"Trong hòm này là ba trăm cái. Cách sử dụng binh hộp nguyên ấn rất đơn giản, ném ra là được, bên trong nó là một số mảnh vỡ pháp tắc, pháp tắc trong mỗi binh hộp đều bất đồng, có điều nếu uy lực cũng khá tương đương, cái này phí bao công sức của ta đấy." Đường Thiên đắc ý nói.

Pháp tắc!

Thạch Sâm giật mình, nói liền: "Đại nhân, không cần nhiều như vậy, thứ đắt giá như vậy nên hạn chế sử dụng thôi. . ."

Trong thời đại này, bất cứ thứ gì có dính dáng tới pháp tắc đù chỉ một chút đều cực kỳ quý giá. Khi biết Binh hộp nguyên ấn là gì, Thạch Sâm lập tức cảm giác rương gỗ nặng thêm vài chục lần.

Những U Châu Quỷ Kỵ khác sắc mặt u oán nhìn Thạch Sâm, bọn họ hận không thể trực tiếp cướp rương gỗ từ chỗ Thạch Sâm, đại ca cũng thật bộc trực quá, còn muốn trả lại.

Ba trăm cái, bọn họ không tới năm mươi người, mỗi người ít ra cũng được sáu cái. Đại sát khí như vậy mỗi người sáu cái, sống lưng mỗi người lập tức cứng rắn như sắt. Ánh mắt đoàn người nhìn rương gỗ trong tay Thạch Sâm trở nên nóng rực.

"Vì sao lại phải tiết kiệm?" Đường Thiên sắc mặt buồn bực.

"Sau này ngày tháng còn dài, tiết kiệm một chút, nuôi quân rất tốn tiền!" Thạch Sâm khổ tâm khuyên nhủ, hắn nghèo đói quen rồi, biết sống không dễ dàng. Nếu năm xưa trang bị không kém như vậy, chiến tổn của bọn họ cũng đã không cao.

Đường Thiên vung tay: "Không sao, tuy ta không có tiền nhưng thứ này vẫn có rất nhiều. Ta còn một hòm, có muốn không?"

Còn một hòm. . .

Lần này ngay những U Châu Quỷ Kỵ đang mê tít mắt kia cũng há hốc mồm. Bọn họ là lão binh, hiểu rõ về trang bị, thứ gì tốt, thứ gì quý đều rất rõ ràng. Thứ này tuyệt đối không rẻ, một hòm cũng đủ khiến bọn họ chấn động rồi, giờ lại nghe ra đại nhân còn một hòm nữa.

Trời đất ơi, chẳng lẽ lần này thật sự ôm được bắp đùi to lắm tiền rồi. . .

Thạch Sâm như vừa tỉnh giấc chiêm bao, gian nan nuốt nước miếng, hắn lắc đầu lia lịa: "Một hòm là đủ rồi, đủ rồi!"

Xoạt, U Châu Quỷ Kỵ ở bên cạnh chỉ hận không thể lôi đại ca ra đập cho một trận, hai hòm, trời đất ơi, mỗi người ít nhất mười hai cái, giấu mười hai đại sát khí trong lòng, bọn họ dám giết thẳng tới Phồn Tinh Châu.

"Đủ thật không?" Đường Thiên nhíu mày khuyên nhủ: "Thứ này ta còn nhiều lắm."

"Được rồi được rồi!" Thạch Sâm ngây ngốc gật đầu, ồ, sao chân mình lại nhũn ra thế này? Hình như bầu trời đang xoay tròn. . .

U Châu Quỷ Kỵ bên cạnh ai nấy sắc mặt thống khổ, có người bứt tóc, có người bưng mặt, có người ra sức đập sau đầu, dây thần kinh nào của đại ca bị đứt à, nghĩ tới số lượng binh hộp nguyên ấn bay mất một nửa, bọn họ cực kỳ đau lòng.

Không chào hàng được một hòm còn lại, Đường Thiên hơi khó chịu, gã không chú ý thấy vẻ mặt xoắn xuýt đau khổ của đám người, đột nhiên vỗ sau đầu một cái: "Đúng rồi, cái này cũng tốt lắm."

Gã lấy ra một cành cây băng lam.

Thạch Sâm ánh mắt đờ ra, lắp bắp: "Băng, Băng Lam Chi Thương. . ."

Các U Châu Quỷ Kỵ xung quanh sắc mặt đau đớn, như trúng phép định thân, ánh mắt mọi người bị cành cây băng lam trong tay thu hút, không dời đi nổi.

Trong truyền thuyết, vũ khí mạnh nhất của bộ tộc người lùn xanh là Băng Lam Chi Thương. Nó là tiêu chí cho người lùn xanh cấp cao, là tượng trung cho thân phận và địa vị của người lùn xanh, trên thị trường một thương này là cực phẩm khó cầu.

Đường Thiên dáng vẻ như người từng trải, nói với Thạch Sâm: "Dễ dùng lắm."

Thạch Sâm khôi phục từ cơn khiếp sợ, vật cực phẩm cỡ này có thể chứng kiến tận mắt cũng là hiếm thấy rồi. Hắn không biết nói gì là vì câu "dễ dùng lắm" của đại nhân, Băng Lam Chi Thương có gì khó dùng sao?

Cũng không biết nói gì là các U Châu Quỷ Kỵ đứng bên cạnh, trong số họ vài người trợn mắt nhìn Đường Thiên, Mãnh Nam đại nhân đang nhạo báng sao?

Thấy Thạch Sâm không nói gì, Đường Thiên lập tức cuống lên: "Dễ dàng lắm mà! Không tin ngươi thử xem!"

Thạch Sâm là người thành thật, nghe vậy lại càng cuống lên, thứ đồ cực phẩm đắt đỏ như vậy nếu lãng phí, hắn tuyệt đối không thể tha thứ cho bản thân, lại không biết nên làm sao từ chối đại nhân, trong lòng cấp bách, mặt căng ra đến mức đỏ bừng, lắc đầu liên tục, nói theo bản năng: "Không thử không thử! Tuyệt đối không thử!"

Một U Châu Quỷ Kỵ thật sự không nhìn nổi, bước tới khuyên nhủ: "Đại nhân, chúng ta đương nhiên đã nghe nói tới uy lực của Băng Lam Chi Thương, nếu dùng để thí nghiệm thì lãng phí quá."

Đường Thiên bị đám người này làm cho phát bực: "Ta chỉ muốn hỏi, thứ này các ngươi có dùng không?"

U Châu Quỷ Kỵ kia làn này cũng phải tắt tiếng,t hế này không phải phí lời ư? Băng Lam Chi Thương đấy, ai lại không muốn dùng? Ai dám nói Băng Lam Chi Thương không dùng được? Thứ này trên thị trường căn bản khó lòng mua nổi? Bán sạch bọn họ cũng không đổi được một cái, thứ như vậy có thể vô dụng sao?

Tĩnh lặng.

Bầu không khí tiếp tục lặng ngắt khiến Đường Thiên vốn đã nóng nảy hoàn toàn giận tím mặt: "Rốt cuộc có dùng hay không?"

Tất cả mọi người đều bị lửa giận của Đường Thiên làm cho giật mình, trận chiến lần này Đường Thiên đã dựng lên uy tín của mình, đoàn người trăm miệng một lời: "Có dùng!"

Đám người này tính cách quái quỷ gì vậy! Lao lực, dây dưa không rõ, đúng là phiền toái! Nhất định phải tìm lúc nào đó đánh cho các ngươi một trận mới được!

Dây dưa với đám người các ngươi, đầu óc ta có vấn đề gì vậy!

Đường Thiên chửi thầm trong lòng, lửa giận trên mặt chưa nguôi, lấy từ trong Ngân Bảo Bình ra một bó lớn cành cây băng lam, quăng thẳng xuống đất: "Tự chia đi!"

Ở cùng đám người dây dưa không dứt khoát này thêm một hồi, khéo mình tức chết mất thôi, Đường Thiên căm hận quay người bỏ đi.

Cả bó cành cây băng lam đập xuống đất làm tro bụi dấy lên, tiếng cành cây băng lam va chạm với mặt đất vang lên lanh lảnh, khiến thời gian cũng như đình trệ.

Cành cây băng lam óng ánh long lanh, khác nào thủy tinh xanh biếc.

Tất cả mọi người há hốc mồm, ánh mắt đờ đẫn nhìn cả bó cành cây băng lam trước mặt, hô hấp như muốn ngưng bặt, tư duy đình trệ.

Băng, Băng Lam Chi Thương…

Một bó. . .

Một bó cao bằng nửa người…

Rầm rầm rầm, tất cả mọi người bước chân mềm nhũn, đặt mông ngã ngồi trên mặt đất, sắc mặt sợ hãi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv