Chiến Thần Bất Bại

Chương 301: Điên Rồi



Hội trường ầm ĩ hỗn loạn lan tràn.

Một ngàn chiếc cơ quan hồn giáp, đó chính là 16 tỉ! Đây là một con số trên trời, có thể mua lại toàn bộ Ô Nha Tọa, có thể thống nhất Sài Lang Tọa, có thể mua hơn một ngàn cái bí bảo Bắc Thiên cấp bạch ngân, có thể cho Phí Lão Đầu mua hơn năm mươi cái bí bảo hoàng kim...

Đường Thiên thiếu chút nữa đập vào đầu mình một chưởng, đầu va phải cửa rồi sao? Bản thân mình mà lại sẽ nghĩ tới chuyện cho Phí Lão Đầu 16 tỉ mua bí bảo sao? Được rồi, Đường Thiên cảm giác mình đúng là bị va phải cửa rồi, sai rồi, là bị 16 tỉ đánh xỉu.

Trời cao chứng giám!

Đứa bé kiết xác sẽ tìm 16 tỉ ở đâu? Ngẫm lại vừa nãy chính mình kinh doanh có lãi 1,5 tỉ đã đắc chí, cực kỳ đắc ý. Đồ dế chũi, đúng là đồ dế chũi!

Đường Thiên đang tự phê bình nghiêm khắc bản thân mình, không lẽ hắn không biết chẳng có cái bánh nào từ trên trời rơi xuống cả.

"Ngươi muốn giở trò quỷ gì?" Giọng nói Đường Thiên có ý cảnh cáo, chính mắt thấy hành vi gian thương vừa nãy của lão Mặc rồi nên hắn đầy bụng cảnh giác lão già này.

Mặc Vị Thiên đưa mắt liếc nhìn lão Bàn tử lý (Lão béo họ Lý) đang xuân phong đắc ý ở phía xa xa, khóe miệng nhếch lên có vương một tia cay đắng: "Thời loạn lạc chính là một cơn bão táp, không người nào có thể tránh được, Mặc gia chỉ là một con thuyền tam bản nhỏ bé, chung quy phải ôm đùi người khác."

"Nói bậy!" Cho dù phía sau cặp kính râm, ánh mắt trào phúng Đường Thiên vẫn cực kỳ rõ ràng: "Ta tính là đùi gì! Ngươi muốn ôm đùi người khác cũng không nên tới ôm đùi ta."

"Công tử, đây chính là tự ti." Mặc Vị Thiên cười nịnh bợ, hạ thấp giọng bảo: "Công tử chính là nhân vật một tay gánh vác thiên hạ thời loạn lạc. Sau này Sài Lang Tọa sẽ là sân sau nhà công tử, tuy rằng có chút cằn cỗi, thế nhưng sài lang tộc là chủng tộc trời sinh để chiến đấu. Công tử muốn hùng cứ một phương, tuyệt không phải là vấn đề."

"Ta ghét nhất người khác gạt ta." Đường Thiên không còn kiên nhẫn, ngữ khí bất thiện bảo: "Đừng vòng vo với ta."

Mặc Vị Thiên lau mồ hôi lạnh trên trán, người mồm mép trơn tuột sợ nhất gặp phải người không nói đạo lý. Lão đã biết sự hung tàn của Đường Thiên, vừa nghe thấy giọng của Đường Thiên tỏ ra thiếu kiên nhẫn thì trong lòng liền thầm hô không ổn, vội vàng xoa dịu: "Công tử bớt giận, kỳ thực là ta muốn cho một nhóm người nữa tới trại huấn luyện."

"Một nhóm người hả?"

"Đại khái khoảng bốn trăm, năm trăm người." Mặc Vị Thiên nói nhỏ.

"Ngươi cũng muốn có cơ quan binh đoàn?" Đường Thiên hiểu được mấy phần. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn

Mặc Vị Thiên nhún vai bảo: "Có biện pháp gì khác? Cao thủ chân chính, Mặc gia không thể chiêu dụ, còn cách nào khác hơn cách dựa vào số lượng. Này thời loạn lạc mà không có lực tự bảo vệ thì phỏng chừng cách diệt vong cũng không bao xa."

Lúc này Đường Thiên mới chợt hiểu hiểu ra, thế nhưng hắn không hiểu tại sao ai cũng bảo là thời loạn lạc sắp tới. Thế nhưng hắn lại nghĩ, thời loạn lạc đến cũng chằng có quan hệ gì tới mình, mục tiêu của mình là nhanh chóng tới Nam Thập Tự Tọa tìm Thiên Huệ.

"Hẳn là không thành vấn đề." Đường Thiên suy nghĩ một chút rồi đáp: "Ngươi đến Tam Hồn Thành, tới tìm huấn luyện viên trại huấn luyện, giá cả các ngươi tự thương lượng."

Đường Thiên hiểu rất rõ bản lãnh của mình, tính cách phách lối, bá đạo cũng chỉ là dọa gà dọa vịt lấy món hời nho nhỏ, hắn chỉ là đầu gấu thôn. Dù món hời 1,5 tỉ vừa nãy rất là lớn đi nữa nhưng bản chất vẫn là doạ dẫm vớ vẩn để kiếm chút đỉnh. Thế nhưng tận mắt chứng kiến màn gian trá của Mặc Vị Thiên mới rồi, Đường Thiên cảm thấy cứ để cho cái lão Binh gian trá không khác gì đến đối phó mới là tuyệt hảo.

Mặc Vị Thiên hơi kinh ngạc.

Liên quan đến vụ giao dịch lớn như thế mà Đường Thiên không tự mình đứng ra mà lại bảo lão thương lượng với thuộc hạ. Lão nghĩ tới hai khả năng, một là huấn luyện viên trại huấn luyện là thành viên trọng yếu. Ý nữa thì … 16 tỉ trong con mắt Đường Thiên không phải là nhiều nhặn gì. Ý nghĩ này vừa lóe lên lập tức bị lão phủ định, vì chào hàng nhóm tài liệu 5 tỉ, hắn tự mình chạy đến Mặc gia thì hẳn là tiền bạc không hùng hậu.

Dòng suy nghĩ của Mặc Vị Thiên trở nên rõ ràng.

Lão chợt phát hiện, những lời lão nói trước đó là một lựa chọn tuyệt hảo. Đường Thiên là minh hữu hay nhất Mặc gia, trên tay Đường Thiên có cơ quan thuật cao siêu, hơn nữa hoàn toàn không có hứng thú đối với việc sản xuất cơ quan hồn giáp loại trung hoặc loại sơ, điều này đúng là Mặc gia cần. Tài lực Đường Thiên không đủ hùng hậu, Mặc gia lại có tiền. Điều quan trọng nhất là không chỉ bản thân Đường Thiên là cường giả Thiên bảng, còn có hai tên thủ hạ là cường giả Thiên bảng, còn có cả binh đoàn.

Trước mắt tuy rằng cục diện Đường Thiên nhìn qua không phải quá tốt, nhưng mà tên quái vật này lại nhàn hạ thoải mái chạy tới Vĩnh An Thành, hoàn toàn tự tin a!

Nếu như Đường Thiên có thể phá cục diện này, tất nhiên vụt trở thành tiêu điểm của thiên hạ. Đường Thiên còn trẻ như vậy, thành tựu tương lai tất nhiên không thể đo lường.

Thế giới này dù sao cũng là cường giả vi tôn, cường giả mới là trục tâm chân chính của thế giới này. Tất cả mọi thứ như của cải, quyền thế, danh vọng, đều xoay tròn quanh cường giả.

Đường Thiên trông như khốn cục tầng tầng, nhưng nhìn tiến bộ của hắn trong khoảng thời gian này, tự đáy lòng Mặc Vị Thiên kinh hãi.

Tên quái vật này có thể trưởng thành đến mức nào?

Cảm giác, cách nhìn của Mặc Vị Thiên từ xưa tới nay đều không sai, nhưng bây giờ thấy mình hoàn toàn không cách nào đánh giá hoặc dự đoán được. Thực lực bây giờ của Đường Thiên tuy chưa đạt tới có một không hai ở Nam thiên, thế nhưng không còn nghi ngờ gì nữa hắn đã lên hàng đỉnh cấp ở Nam Thiên. Với thực lực của hắn, tại mười chín châu Bắc thiên mà muốn làm một tên tiểu ác bá cũng thật dễ dàng.

Người khác có thể vẫn còn hoài nghi thánh bảo Nam Thập Tự Tọa trên tay Đường Thiên thật hay giả, nhưng Mặc Vị Thiên biết, đây không phải là chuyện không có lửa mà lại có khói. Bên trong cơ quan hồn giáp của Tái Lôi có sử dụng lượng lớn cơ quan thuật Nam Thập Tự Tọa.

Tinh tế sắp xếp lại thông tin, Mặc Vị Thiên mới hoảng sợ phát hiện, lợi thế trên tay Đường Thiên hóa ra nhiều như thế!

Đường Thiên nhìn thấy Mặc Vị Thiên vẫn trầm mặc, hồi lâu không nói lời nào nên có chút kỳ quái: "Có vấn đề gì sao?"

Mặc Vị Thiên giật mình một cái, tinh thần từ từ tỉnh lại, lão vội vàng nói: "Nghĩ tới một vài sự việc nên có chút xuất thần. Đúng rồi, công tử, Tái Lôi đại sư có cái tác phẩm gì mới hay không?"

Đường Thiên lắc đầu: "Ta cũng không biết, lúc ngươi đến Tam Hồn Thành sẽ thấy cô ta vẫn ở đó."

Tái Lôi vội vàng kiến tạo căn cứ thanh đồng, mà Đường Thiên cũng vội đến choáng váng.

Mặc Vị Thiên gật đầu một cái: "Chuyện này kết thúc ta sẽ tới." Lão dự định tự mình đi một chuyến Tam Hồn Thành, chuyện này đối với Mặc gia cực kì trọng yếu.

Bàn tử lý bị một đám người vây quanh, mọi người đều hiểu rõ, binh đoàn Vĩnh Yên đã là chuyện chắc như đinh đóng cột. Đối với tương lai Vĩnh An Thành mà nói, địa vị của binh đoàn Vĩnh Yên không thể nghi ngờ gì nữa, mà địa vị của mình trong đó như thế nào chính là chuyện mà mỗi gia tộc đều cần cân nhắc.

Không thể không nói, thủ đoạn của lão mập mạp cao siêu. Sau nửa giờ, lão đã thoát khỏi đám người.

Nhìn thấy Đường Thiên và Mặc Vị Thiên nhàn nhã chuyện phiếm, lão đặt phịch mông ngồi xuống, miệng nở nụ cười gượng gạo rồi nói: "Hai vị thực sự là thanh nhàn, tất cả mồ hôi của ta đều bị nặn ra hết."

"Thành chủ đứng lên hô một tiếng, anh hùng tập hợp a!" Mặc Vị Thiên khen.

Mười cái chân giò vừa rồi làm Đường Thiên tròn vo cả bụng, trong bụng đầy ứ ự, thế mà cái miệng vẫn từng ngụm từng ngụm thức uống chua chua ngọt ngọt, toàn thân trông rất lười biếng.

Nhìn thấy Bàn tử lý ngồi vào cái bàn Đường Thiên đang ngồi, đám người đang rục rịch nhất thời dừng bước, từng ánh mắt lướt nhìn Đường Thiên, trên mặt đều tỏ ra mấy phần không tự nhiên. Cái mặt nạ tinh tinh kia dường như bất cứ lúc nào cũng muốn nuốt sống người ta, hung tàn thô bạo tràn ngập vẻ ngang ngược không biết lý lẽ.

Đó là con dã thú, dù cho ăn no, tỏ ra lười biếng, nhưng khí tức hung tàn của dã thú cũng không bị mất đi.

Bàn tử lý không hề quan tâm đến hình tượng mà nhét cả một mẩu bánh gatô to vào trong miệng, nuốt trọn cả xuống rồi lau miệng: " Quả nhiên binh đoàn không phải thành lập dễ dàng, mới chỉ một lúc mà ta đã sứt đầu mẻ trán. Tên Đường Thiên gì đó vận may tốt thật, có thủ hạ là nhân tài."

Mặc Vị Thiên giả như không nhìn thấy Đường Thiên, cười ha ha: "Với danh vọng thành chủ thì chỉ cần tung cành ô-liu, hạng người gì mà chiêu không nổi?"

Bàn tử lý đẩy vài tờ tiền tạp, nói với Đường Thiên: "Lão vẫn coi là thức thời, tiền tạp đã chuẩn bị xong, Tinh lão đệ đừng so đo với lão làm gì. Tiểu cô nương nhà hắn được lắm, rất xinh đẹp, lão đệ có hứng thú hay không? Có thể bám vào lão đệ, khặc khặc, nhưng đáng tiếc ta không có con gái!"

"Tiền tạp ta thu, tiểu cô nương miễn." Đường Thiên nói ngắn gọn, thực sự quá no rồi.

"Ta cũng nghĩ vậy." Bàn tử lý chẳng tỏ ra kỳ quái chút nào: "Có Đinh Đang tiểu thư xinh đẹp như vậy, nữ nhân bình thường sao lọt được vào mắt lão đệ."

Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên có tiếng thuộc hạ vô cùng lo lắng vọng vào hội trường.

Người này mặc trang phục võ giả, mặt mũi đầy bụi bặm, hiển nhiên vừa lặn lội đường xa.

Hội trường lập tức lặng yên, tất cả mọi người đều hiểu có chuyện không tầm thường đã xảy ra. Mà lão nhân bên cạnh thành chủ cũng nhận ra nam tử này, người này là đứng đầu Hắc Hồn mã dưới trướng thành chủ.

Có tin tức gì mà làm cho hắn phải tự mình đưa tới?

Bàn tử lý vừa mới cầm dao nĩa, sắc mặt ngưng trọng tự nhiên hạ đồ ăn xuống.

Người tới như một trận gió vọt tới trước mặt Bàn tử lý, trên mặt hiện lên vẻ kích động: "Đại nhân, tin tức mới nhất ở Sài Lang Tọa!"

Đường Thiên bèn ngồi thẳng dậy.

Cặp mắt Bàn tử lý lộ ra tinh quang, trầm giọng bảo: "Nói đi!"

"Ổ Thiết Vũ và Hoài Bạch Hoa chết rồi!"

Bàn tử lý sửng sốt một chút, chợt phản ứng lại, thần sắc có mấy phần kích động: "Ai? Là ai nhúng tay?"

"Không có ai nhúng tay, là người của Đường Thiên." Vị Hắc Hồn mã này cũng có chút kích động: "Vào lúc rạng sáng, Hạc đột nhiên xuất hiện ở nơi cắm trại Ổ Thiết Vũ khiêu chiến, Ổ Thiết Vũ ứng chiến. Tình hình trận chiến phi thường kịch liệt, Ổ Thiết Vũ bị Hạc trảm dưới kiếm, rất nhiều võ giả tận mắt nhìn trận chiến này. Tình hình bên thì Lăng Húc không rõ, khi chúng ta đến thăm dò thì Hoài Bạch Hoa và đệ tử Hoa Dương của hắn, đều chết dưới thương của Lăng Húc."

Đường Thiên nghe vậy trợn mắt há mồm.

Tiểu Hạc tử và Tiểu Húc tử hóa ra hùng hổ như vậy, mình mới rời khỏi có mấy ngày mà?

Hai người này lẽ nào đã uống máu chó?

Trên mặt lão mập mạp hiện lên vẻ không thể tin được. Một lát sau, bỗng nhiên lão ngửa mặt lên trời cười to: "Ha ha ha ha! Đồ Như Hải ơi Đồ Như Hải! Ngươi tính toán ngàn vạn, cũng không ngờ rằng Đường Thiên lại dám hùng hổ như vậy! Thú vị thú vị! Nguyên tưởng rằng một nơi yếu nhất lại hóa ra mạnh như vậy, lúc này thế cục thú vị rồi!"

Mặc Vị Thiên hoảng sợ nhìn về phía Đường Thiên.

Lão biết thủ hạ Đường Thiên có hai tên cường giả Thiên bảng, thế nhưng không ngờ hai tên cường giả Thiên bảng này cường hãn đến mức độ như vậy!

Lão một mực quan tâm cuộc chiến đấu này, trong bộ não hiện lên ý niệm đầu tiên là lần này lắm người phải điên rồi.

Mặc Vị Thiên nghĩ thế không sai.

Mặc dù chỉ là chiến đấu một góc hẻo lánh thế nhưng hai trận chiến đấu này gây tiếng vang rất lớn.

Mọi người đều biết, bất luận trận phân tranh này kết thúc theo kiểu gì đều sẽ khiến cho phản ứng dây chuyền liên tiếp. Thế nhưng tất cả các dự đoán đều cho rằng nhân vật chính đều quay chung quanh ba thế lực lớn.

Chẳng ai ngờ rằng, nguyên bản mọi người đều cho là nhóm Đường Thiên chỉ là quân cờ dẫn phát, thế nhưng mà không dè không như mọi người dự đoán mà Đường Thiên đảo khách thành chủ, đĩnh đạc ngồi lên trên bàn.

Trong mắt những người quan tâm tới trận phân tranh này, đám Đường Thiên chẳng qua chỉ là quân bài domino đầu tiên.

Quân domino đầu tiên đã đổ, nhưng lại đổ theo hướng mọi người không thể tưởng tượng nổi. Một tiểu nhân vật không được mọi người để ý đã làm thay đổi hoàn toàn tình thế.

Thời cuộc sẽ thay đổi theo hướng nào đây? Không người nào có thể thấy rõ!

Mọi người đều phát điên rồi.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv