Chiến Thần Bất Bại

Chương 139: Lăng Húc đáng thương




Lăng Húc cầm ngân thương, mặt đen nghiêm nghị.

Lần đầu tiên gã nghe có người trước khi đánh nhau lại yêu cầu tạm dừng với lý do ăn sáng.

Dù cách rất xa nhưng hương vị thịt quay không thể cưỡng lại vẫn chui vào mũi gã. Thật đáng ghét! Sáng sớm lại đi ăn thịt quay! (DG: sáng sớm và thịt quay có liên quan gì đâu nhỉ?) Trong lòng Lăng Húc phẫn hận*. Trưởng lão hội thức cả đêm, gã cũng một đêm không ăn gì cả, hiện giờ trong bụng trống rỗng. Bây giờ lại ngồi xem tên hỗn đản trước mặt thong thả ăn từng miếng thịt.

*Phẫn nộ và căm hận.

Thật khiến người ta giận sôi gan mà!

Lát nữa phải đánh cho tên hỗn đản chết tiệt này nôn ra đồ ăn trong bụng mới được!

Ục ục…

Bao tử gã phát ra âm thanh mờ ám. Xung quanh yên tĩnh lại, gương mặt đen đúa của Lăng Húc lập tức đỏ ửng.

Thính lực đám gia hỏa này chắc chắn rất lợi hại… chết tiệt…

"Này tiểu tử, nếu đói thì cùng ngồi xuống ăn." Đường Thiên quay sang, vô cùng hữu hảo giơ miếng thịt quay trong tay mời Lăng Húc.

"Ngươi gọi ai là tiểu tử hả?" Lăng Húc nổi trận lôi đình. Soạt, ngân thương trực chỉ Đường Thiên.

"…ếu …ươi ..ông …ói ..ì …a ăn …ết ..ó ..a!" Đường Thiên vừa cố sức gặm miếng thịt vừa ú ớ nói.

(Nếu ngươi không đói thì ta ăn hết đó nha)

"Hỗn đản!"

Lăng Húc tức giận mắng một tiếng rồi xông lại, chưa ngồi xuống đã chụp tới miếng thịt quay.

Nữa giờ sau, vẻ mặt của Đường Thiên và Lăng Húc đều trong tình trạng thỏa mãn, nằm trên đất. Cái bụng hai tên này tròn như quả dưa hấu. Thần tình Cố Tuyết và Mục Lôi dại ra, bọn họ hoàn toàn không hiểu được cục diện trước mắt.

Không riêng gì họ, những kẻ quan chiến đằng xa cũng đang trợn tròn hai mắt.

"Thật thỏa thích!" Lúc này Lăng Húc hận không thể ngã lưng xuống ngủ.

"Đây mới là cuộc sống chứ!" Cảm xúc của Đường Thiên bay bỗng theo ánh nắng mặt trời.

"Này, đừng nghĩ rằng một bữa thịt quay thì có thể mua chuộc được ta nha!" Lăng Húc nâng đỡ nửa người, gương mặt lộ vẻ vô cùng thích ý, thần thái lười biếng nói: "Nhưng mục đích của đại trưởng lão là mang tiểu thư trở về. Ngươi đừng ngăn cản ta, xem như ta chưa từng gặp ngươi vậy."

Sắc mặt Mục Lôi đại biến. Lấy uy danh của Lăng Húc mà nói ra những lời như vậy. Gã tin rằng không ai dám cự tuyệt.

Ngược lại, Cố Tuyết khá trấn định.

"Đừng có mơ!" Đường Thiên cũng lười biếng trả lời: "Đây là địa bàn của ta. Ngươi chạy đến địa bàn của ta kêu gào om sòm. Sau này lão đại như ta làm sao mà làm ăn được nữa?"

Lăng Húc không ngờ hảo ý mình đưa ra lại bị cự tuyệt như vậy. Cả người gã ngồi thẳng lên, thần sắc nghiêm nghị: "Ngươi nghiêm túc chứ?"

"Lời thừa." Mí mắt Đường Thiên không chớp lấy một cái. Ngữ khí lười biếng khiến người ta không khỏi hoài nghi hắn đã ngủ hay chưa.

"Vậy thì không còn cách nào khác rồi!" Lăng Húc đứng lên, thần sắc nghiêm túc: "Ta sẽ không vi phạm mệnh lệnh của đại trưởng lão."

Chiến ý trong mắt gã bốc lên. Ngân thương chỉ thẳng vào Đường Thiên, thanh âm trở nên lạnh lẽo: "Đến đây! Cho ta thấy thực lực của ngươi đi!"

"Ô! Sau khi ăn xong mà ngươi lại không thấy buồn ngủ ư?" Đường Thiên ngáp một cái, mắt ứa lệ uể oải nói: "Buồn ngủ... buồn ngủ chết đi được, ngủ trước một giấc rồi tính..."

Lăng Húc cảm thấy bản thân muốn điên lên rồi: "Nếu ngươi không đứng lên thì đừng trách ta không khách khí!"

"Nửa giờ, ngủ nửa giờ thôi..." Tiếng ngáp của Đường Thiên càng lớn.

"Đừng nói nhãm nữa! Mau đứng lên quyết một trận tử chiến! Kẻ thắng mới có tư cách..." Lăng Húc hận không thể tặng cho Đường Thiên mấy lỗ trên người. Nhưng lòng tự tôn của cao thủ ngăn gã làm điều đó.

"Vậy thì hai mươi phút... không thì mười phút cũng được..." Khóe mắt Đường Thiên đầy nước mắt. Cơn buồn ngủ mãnh liệt khiến hắn dường như không thể mở nổi đôi mắt.

Lăng Húc thật sự tức muốn bể phổi rồi!

Gã chưa từng gặp qua loại người vô lại thế này. Đường Thiên không dậy. Mũi thương của gã sắp đâm tới người Đường Thiên, nhưng Đường Thiên vẫn không có chút phản ứng nào.

Buồn ngủ quá...

Đường Thiên thật sự buồn ngủ đến độ không thể mở mắt. Dù Lăng Húc đang đâm tới hắn vẫn không nhận ra nguy hiểm.

Trên đời lại có loại người đặc biệt như vậy. Lăng Húc tức giận đến nghiến răng trèo trẹo. Nhưng tôn nghiêm của võ giả khiến gã không thể làm cái chuyện đánh lén được.

Bỗng nhiên, khóe mắt gã lóe lên tia sáng, lướt qua giếng nước. Hai mắt lập tức sáng ngời.

Thùng nước vừa rồi Đường Thiên dùng vẫn còn ở chỗ cũ. Lăng Húc không nói gì thêm, bỏ ngân thương xuống, xách thùng nước lên rồi múc một thùng đầy.

Khi gã mang thùng nước đến trước mặt Đường Thiên thì tiếng ngáy của Đường Thiên đã vang lên.

Ngủ thật nhanh nha... nhưng mà... khặc khặc!

Lăng Húc nhấc thùng nước trong tay lên, ào ào, nước từ trên giội xuống.

Nước giếng rét tận xương xối cho Đường Thiên ướt sũng. Đường Thiên trong lúc mơ ngủ tưởng mình bị rơi vào một hố băng, lập tức rú lên một tiếng thê thảm rồi nhảy dựng dậy.

Khi hắn nhìn thấy biểu hiện vô cùng đắc ý của Lăng Húc và thùng nước trong tay gã. Thoáng cái Đường Thiên đã hiểu ra.

Đường Thiên lập tức xù lông lên, chỉ vào Lăng Húc chửi ầm ầm: "Ta mời ngươi ăn thịt quay, mà ngươi lại lấy nước giội ta! Hỗn đản!"

Lăng Húc thấy cũng phải, lập tức nghĩ mình có chút quá phận.

Đang định mở miệng giải thích, Đường Thiên đã gào thét rồi lao thẳng đến. Lăng Húc đang dâng trào chiến ý bỗng nhiên phát hiện trên tay mình là thùng nước mà không phải là ngân thương mà bản thân quen thuộc. Sắc mặt lập tức thay đổi: "Chờ một chút..."

Đường Thiên phẫn nộ đến cực điểm, vừa xông lên đã tung ra Phi Điểu Tuyền Qua.

Một chùm lốc xoáy như một đám chim trắng bay về phía Lăng Húc. Chưa hết, Đàm Thoái của Đường Thiên vẽ ra từng luồng đao mang hung hãn đánh tới Lăng Húc.

Lăng Húc vội vàng tránh né, nhưng Đường Thiên đang trong cơn giận nên công kích thật khiến người ta không kịp hít thở.

Thân hình Lăng Húc bị Phi Điểu Tuyền Qua kéo đến mất ổn định. Đao mang lợi hại của Đàm Thoái cũng đã bay đến trước mắt gã. Dưới tình thế cấp bách, gã vô thức giơ thùng gỗ trong tay lên.

Thùng gỗ vỡ nát trong nháy mắt.

Đao mang sắc bén lướt qua chóp mũi gã rồi để lại một đường máu nhỏ, khiến gã sợ đến mức đổ mồ hôi lạnh đầy người.

"Này này này..." Lăng Húc cố gắng hô dừng tay.

Nhưng Đường Thiên không có chút ý định dừng lại. Thế công như cuồng phong vũ bão ập đến. Gã vừa điên cuồng tấn công, vừa chửi ầm lên.

"Hảo tâm lại biến thành lòng lang dạ sói! Mời ngươi ăn thịt quay ngươi lại lấy nước tạt ta!"

"Chán sống rồi!"

"Tiểu tử! Nói cho ngươi hay, những tên gia hỏa dám tạt nước vào ta đều bị ta đánh như chó chết!"

"Lúc này ngươi chết chắc rồi. Ngươi nhất định sẽ vì hành động hỗn đản hôm nay mà hối hận cả đời!"

"Tuyệt vọng đi, hỗn đản!"

...

Lăng Húc đáng thương, một thân công phu đều nằm trên thanh ngân thương tua hồng kia. Gã tay không tấc sắt, dưới sự công kích như cuồng phong vũ bão của Đường Thiên, hấp hối giãy dụa.

Chiến đấu hoàn toàn nghiêng về một bên.

Lúc Lăng Húc bị Đường Thiên đánh cho một Đại Bi Chưởng trực tiếp té xuống đất thì nắm tay của Đường Thiên ập đến như cuồng phong bão táp.

Mười giây ngắn ngủi, gương mặt Lăng Húc hoàn toàn bị biến dạng.

Chuyện này, chuyện này, chuyện này...

Toàn bộ những kẻ theo dõi trận chiến này đều như tượng đất, trợn mắt há mồm. Cục diện trước mắt vượt ra khỏi phán đoán của họ.

Kia chính là Lăng Húc, Ngân Thương Lăng Húc!

Là tên gia hỏa kia bị đánh thành đầu heo...

Là tên gia hỏa bị người ta cưỡi lên người...

Là tên gia hỏa chỉ có thể kêu la mà không có lực hoàn thủ...

Trời ơi! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?

Đường Thiên thở dốc một trận, cục tức trong bụng cuối cùng cũng hạ xuống. Lăng Húc tội nghiệp bị đánh đến độ không thể nhận ra, cứ như bị một bầy voi dẫm qua vậy.

Đường Thiên dừng lại, hung hăn hỏi Lăng Húc bên dưới: "Có phục hay không?"

"Không phục! Có bản lĩnh..." Lăng Húc tức giận phản bác.

Đường Thiên không thèm nói nhiều lập tức nện thêm một trận. Câu nói của Lăng Húc bị chặn lại. Nắm đấm như mưa ập đến đủ ba mươi giây mới dừng lại.

"Có phục hay không?"

"Không phục!" Lăng Húc vô cùng kiên cường: "Ngươi có tôn nghiêm của võ giả..."

Đường Thiên phun ra một câu từ "tận đáy lòng": "Ta nhổ vào! Ăn thịt quay của ta, còn lấy nước tạt ta, như vậy có tư cách gì nói đên tôn nghiêm của võ giả hả?"

Không cho Lăng Húc phản bác, Đường Thiên lại đánh loạn một trận đủ hai phút.

Đường Thiên không vận chân lực, hoàn toàn dùng sức. Nhưng với sức mạnh của Đường Thiên thì nắm đấm nện lên người cũng đau đến thấu xương.

"Có phục hay không?"

Lúc này Lăng Húc không thèm hé răng.

"À được, không lên tiếng hả?"

Đường Thiên lại bắt đầu đánh loạn. Từng quyền nện lên đều khiến thịt rung động ầm ầm, Lăng Húc đau đến mức gương mặt như bị xoắn lại.

"Không phục hả? Ta sẽ đem quần áo ngươi lột sạch ra." Đường Thiên có chút mệt mỏi, nhưng hắn có biện pháp khác.

Lăng Húc tức giận nói: "Sĩ khả sát, bất khả nhục!"

"Sĩ cái rắm!" Đường Thiên cười nhạt, bắt đầu túm lấy thắt lưng của Lăng Húc.

Lăng Húc lập tức hoảng sợ: "Này này, ngươi đừng làm vậy, ngươi đừng làm vậy!"

Đường Thiên làm lơ không thèm nghe.

Lúc này Lăng Húc hoàn toàn hoảng sợ rồi. Nghĩ đến cảnh bản thân trần trụi phô ra trước mặt mọi người, gã lập tức cảm thấy rét lạnh, cuối cùng khuất phục: "Phục rồi, ta phục rồi!"

Đường Thiên lập tức đắc ý vô cùng: "Ha ha ha ha, ngươi phục sớm hơn thì không phải dễ nói chuyện hơn sao? Mau, gọi một tiếng lão đại đi!"

Quá nhục nhã rồi!

Trên đời sao lại có thứ người độc ác đến vậy?

Đúng là không nên tiếp nhận nhiệm vụ này mà...

Hảo hán không sợ thiệt trước mắt...

Lăng Húc bi phẫn vô cùng: "Lão đại..."

"Ha ha ha ha!" Gương mặt Đường Thiên lập tức thay đổi biểu hiện. Hắn lập tức nhảy xuống người Lăng Húc, kéo Lăng Húc mặt mũi bầm dập dậy, vô cùng thân thiết vỗ đi bụi bặm trên người gã: "Từ hôm nay trở đi, chúng ta là ngươi một nhà! Đến đây, chúng ta tiếp tục ăn thịt quay!"

Thịt quay...

Vừa nghe đến hai chữ này, Lăng Húc suýt nữa lệ rơi đầy mặt.

Bản thân khi còn sống lại vấp ngã bởi thịt quay. Lăng Húc phát thệ từ nay sẽ không bao giờ... ăn thịt quay nữa.

Gã nghiêm mặt hổ, đi đến cạnh giếng nhặt lấy ngân thương. Khi nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong nước giếng, sắc mặt Lăng Húc đen xạm lại.

Hỗn đản...

"Ha ha ha ha, quả nhiên không đánh không quen nha!"

Đường Thiên tỏ ra rất hảo hữu. Lăng Húc làm bộ không nghe, đặt mông ngồi cạnh Cố Tuyết. Hai tay nắm chặt ngân thương.

Cố Tuyết luôn luôn trấn định mà khi nhìn gương mặt bi phẫn của Lăng Húc bên cạnh cũng cảm thấy áp lực nặng nề. Bỗng nhiên, trước mắt lóe lên một bóng người. Đường Thiên cũng ngồi xuống, cười ha ha: "Ngươi giội ta một thùng nước, ta đánh ngươi một trận, vậy chúng ta huề nhau!"

Ngươi chỉ đánh ta một trận...?

Khóe mắt Lăng Húc giật giật, nhiệt độ xung quanh giảm xuống. Cố Tuyết càng cảm thấy áp lực tăng lên gấp bội.

Nửa ngày sau, đám hộ vệ quan chiến của Cố gia vẫn thấy Lăng Húc ngồi im không động đậy, dường như không có ý định động thủ thêm lần nữa.

Chuyện này, chuyện này...

Tên hộ vệ cùng tới với Lăng Húc lập tức đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, nhanh chân chạy về nhà báo cáo với đại trưởng lão. Một lát sau, gã mồ hôi nhể nhại chạy tới.

"Lăng Húc đại nhân, đại trưởng lão thúc dục ngài nhanh lên một chút..."

Lăng Húc vốn không nói một lời nhếch mí mắt lên, âm thanh khó chịu nói: "Xin báo lại với đại trưởng lão, sau này Lăng Húc không thể theo bênh cạnh. Mong đại trưởng lão mời cao nhân khác!"

Toàn trường lập tức nổ tung. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Đường Thiên ngây dại.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv