Chiến Thần Bất Bại

Chương 119: Thức tỉnh




Đường Thiên bỗng đưa chân đạp mạnh xuống mặt đất khiến bùn đất tức thì ầm ầm nổ tung. Lợi dụng lúc bùn đất nổ tung bắn ra bốn phía như mưa thì thân hình Đường Thiên cũng biến mất.

Chỉ trong khoảnh khắc Đường Thiên đã xuất hiện bên cạnh Hỏa Kỳ

Máu trong cơ thể hắn như muốn sôi trào, một luồng sức mạnh nóng bỏng lan tỏa tới khắp các ngóc ngách trong cơ thể hắn.

Trực giác càng trở nên rõ ràng hơn, chân lực đang dâng trào cũng có thể khống chế không chút khó khăn, sức mạnh tràn ngập cơ thể tưởng như bất tận, nếu chỉ bằng sức mạnh thì Đường Thiên cảm thấy mình có thể dùng một quyền đánh chết một con trâu.

Đây là lần đầu tiên Đường Thiên nhập ma mà không đánh mất sự khống chế bản thân. Nếu như bình thường nhất định hắn sẽ cực kỳ vui sướng khó tả.

Nhưng mà lúc này, tinh thần hắn đang tập trung chưa từng thấy, trong con mắt đỏ ngầu chỉ có Hỏa Kỳ!

Tầm mắt mờ đi, nhẹ nhàng lướt trong gió, một ngọn lửa xanh bao lấy cánh tay phải Đường Thiên, ấm áp mà mạnh mẽ.

Một quyền này, không uổng phí ý chí của ngươi…

Hỏa Kỳ khó mà né tránh được, lần đầu tiên tất cả trở nên rõ ràng như thế trong mắt Đường Thiên.

Chính là lúc này!

Đường Thiên bỗng quát to, một quyền mang theo sức mạnh toàn thân Đường Thiên cùng tín niệm, đi kèm với tiếng lửa phần phật, một quyền cuối cùng cũng đánh ra!

Một quyền này, hiển nhiên không phụ ý chí của ngươi!

Để mặc ngọn lửa thiêu đốt trong cặp mắt đầy tơ máu, nắm đấm rắn chắc của Đường Thiên lao thẳng vào thân thể Hỏa Kỳ.

Sát chiêu, chân không chấn!

Quang cầu trong suốt giống như bong bóng xà phòng lặng lẽ bay lên, bao vây Hỏa Kỳ. Càng khiến người ta kinh hãi hơn là Chân Không Cầu lại có màu xanh nhạt.

Bên trong Chân Không Cầu màu xanh, cặp mắt màu đỏ đầy vẻ yêu dị của Hỏa Kỳ lần đầu tiên hiện lên vẻ kinh hãi.

Bốp!

Chân Không Cầu lớn chưa từng thấy đã nổ.

Phì phì phì!

Vô số luồng không khí mảnh như lưỡi dao từ bốn phương tám hướng điên cuồng lao về phía Hỏa Kỳ.

Hai mắt Hỏa Kỳ hiện lên vẻ kinh sợ, nó vội đưa hai tay lên ôm đầu, co mình lại thành một khối.

Phốc phốc phốc!

Mũi nhọn của từng dòng khí đâm thẳng vào người Hỏa Kỳ vốn đang co lại thành một khối khiến thân thể nó rung động kịch liệt như một cái sàng.

"A!" Cao Cá Tử thét lên thảm thiết, giống như bị một luồng sức mạnh đánh vào, toàn thân vô lực bay thẳng ra ngoài.

Rầm!

Vô số hỏa diễm màu xanh cũng từ trong cơ thể Hỏa Kỳ bắn ra, bay thẳng lên cao.

Hỏa Kỳ đang cuộn mình cũng kêu gào thảm thiết, quay cuồng bên trong hỏa diễm màu xanh.

Đường Thiên chống tay vào đầu gối, thở hổn hển. Hắn trừng mắt nhìn Hỏa Kỳ đang quay cuồng trong hỏa diễm. Một quyền vừa rồi đã tập trung toàn bộ sức mạnh của hắn vào trong đó.

Sắp thắng lợi rồi sao…

Đầu Đường Thiên chợt trống rỗng, sự trống rỗng sau khi hư thoát lực.

Cao Cá Tử kêu gào càng lúc càng thảm thiết, một luồng lửa màu xanh bốc cháy từ đầu ngón tay gã lên. Vẻ mặt Cao Cá Tử hiện lên vẻ kinh sợ và tuyệt vọng tột cùng, luồng lửa màu xanh này giống như giòi bám vào xương, lan dần theo đầu ngón tay gã.

Mà chỗ bị đốt cháy thì đến tro cũng không còn.

Trong mắt Cao Cá Tử hiện lên vẻ tàn khốc, gã bỗng dưng gào thét đầy thê lương.

Hỏa Kỳ đang quay cuồng trong thanh diễm nghe tiếng thét cũng bắn lên, theo sau là một cái đuôi thanh diễm, lao thẳng vào trong người Cao Cá Tử. Thanh diễm tức thì bao phủ toàn thân Cao Cá Tử, biến gã thành một người lửa màu xanh.

"A a a a!" tiếng thét thảm thiết của Cao Cá Tử đột nhiên trở nên chói tai, cùng với tiếng thét hỗn tạp đầy đau đớn đó, thân thể gã run rẩy kịch liệt.Máu thịt trên người tựa như bùn nhão chảy xuống, trông đáng sợ không bút nào tả xiết.

Tất cả mọi người tận mắt nhìn thấy cảnh này đều lộ rõ vẻ kinh sợ đến tột cùng.

Thật đáng sợ… rốt cục là chuyện gì đang xảy ra?

Đường Thiên ngơ ngác nhìn Cao Cá Tử, cảnh trước mắt đã hoàn toàn vượt khỏi tầm hiểu biết của hắn. Đây.. Đây rốt cục là chuyện gì?

Bỗng nhiên một cỗ khí thế kinh người lấy Cao Cá Tử làm trung tầm ầm ầm tản ra xung quanh.

Hỏa diễm trên người Cao Cá Tử đang tắt dần, thân thể gã lại một lần nữa hiện ra trước mắt Đường Thiên. Mặt Cao Cá Tử vậy mà lại có mấy phần cực kỳ giống với Hỏa Kỳ, đặc biệt là cặp huyết đồng không khác gì Hỏa Kỳ, còn cả làn da màu xám tro kia nữa. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://thegioitruyen.com

"ôi ôi!" Cao Cá Tử cất tiếng cười khô khốc:" Thực không thể ngờ ngươi lại có thể ép ta đến tình trạng như thế này. Nhưng mà thực sự ta cũng phải cảm ơn ngươi. Bằng không làm sao ta có thể dung hợp với Hỏa Kỳ?"

"Dung hợp?" Đường Thiên nhìn chằm chằm vào Cao Cá Tử hỏi với vẻ không tin tưởng.

"Không sai! Chính là dung hợp." Ngữ khí Cao Cá Tử không che dấu sự kiêu ngạo nói :"" Nghiên cứu của chúng ta với thẻ Hồn tướng đã vượt qua sự hiểu biết của các ngươi rất xa. Hỏa Kỳ sinh ra vì ta cuối cùng cũng về với ta. Ha ha, tuy nhiên, nếu không phải vì ngươi thì ta tuyệt đối không dám thử dung hợp nó, xác suất thất bại quá cao mà ! Vì thế ta phải cảm ơn ngươi đó! ""

Gã cúi đầu nhìn bàn tay mình, chỉ vừa mới đây bị hỏa diễm thiêu hủy giờ đã khôi phục hoàn toàn.

Gã nói như đang trong mộng mị:" Đây chính là sức mạnh a! Quả thực khiến cho người ta phải mê say, khiến người ta không thể nào tự thoát ra được. Từ hôm nay trở đi, ta sẽ là Hỏa Kỳ."

Gã bỗng ngẩng đầu, mắt lộ rõ vẻ cuồng nhiệt:" Thế nào? Động lòng rồi hả? Chỉ cần ngươi gia nhập với chúng ta! Ngươi có thể đạt được thứ sức mạnh đáng mơ ước này!"

"" Đây chính là cơ hội cuối cùng ta dành cho ngươi. "" Cao Cá Tử nói với giọng bình tĩnh nhưng đã lộ rõ sát ý.

Bỗng nhiên, một cơn gió mạnh thổi qua

Một bóng người khô gầy xuất hiện trước mặt Đường Thiên.

Bên trong Võ hồn điện, giọng của Binh vang vọng.

" Thời đại của chúng ta cũng không có loại khốn khiếp cổ quái này. Cái thế giới này chứ, thực khiến người ta cảm thấy mờ mịt mà. Ngươi cũng biết đấy, người làm huấn luyện viên bình thường đầu óc cũng rất cổ hủ."

Binh vừa cúi đầu ném nhanh hồn hạch vào cơ thể quỷ trảo vừa nói với vẻ không chịu trách nhiệm:" Đúng là không có cách nào mà, ta vốn không phải loại Hồn tướng chiến đấu. Đối phó với mấy con hàng tiểu yêu còn được chứ tên đại quái vật này phải trông cậy vào ngươi rồi. Hồn tướng cổ quái lợi hại như vậy ở thời đại của chúng ta cũng rất hiếm thấy mà. Chẳng lẽ là kỹ thuật mới? Cũng có lẽ. Nhưng mà biến bản thân mình thành loại người không ra người, quỷ không ra quỷ thì thứ sức mạnh như vậy có giá trị gì chứ?"

" Lần này trông thế mà tiêu tốn của ta rất nhiều a, tất cả đều là hồn hạch thất giai đấy, thực lực của ngươi chắc chắn có thể giữ như lúc ngươi đang ở trạng thái đỉnh cao! Khi ngươi còn sống thì thời đỉnh cao hẳn cũng rất ngắn. Tuy ngươi chỉ còn chút võ hồn tàn dư nhưng ta biết ngươi không cam lòng, trảo công đạt tới cấp đại sư, ngươi đã sáng tạo ra Hỏa liêm quỷ trảo độc đáo thế mà lại bị thất truyền. Đúng chứ hả?"

Mười miếng hồn hạch thất giai đã hao phí tròn một nghìn điểm tích phân của Đường Thiên. Nếu không phải Binh đòi hỏi gay gắt thì chắc chắn Đường Thiên sẽ không bỏ ra mua.

Nhưng lúc này hồn hạch thất giai giống như một thứ không đáng tiền được Binh bắn vào cơ thể Quỷ trảo.

"Đã chết mà vẫn không cam lòng sao…"

Hồn hạch thất giai ẩn chứa hồn lực cực kỳ mênh mông, mỗi viên hồn hạch lao vào cơ thể Quỷ trảo đều tạo ra một vòng sóng chói mắt sáng bằng từ dưới chân Quỷ lên dọc theo toàn thân nó đến thẳng đỉnh đầu,

Mỗi đạo quang mang lướt qua đều làm cho thân thể Quỷ trảo trở nên chân thật hơn, thân thể khô gầy như củi, lưng hơi còng, khuôn mặt không chút biểu tình, cặp mắt thì sâu thẳm như màn đêm.

"Nhưng mà vận khí của ngươi cũng tương đối tốt đấy, gặp được thằng ngốc này. Ngươi nhìn xem, ngươi có cơ hội ra trận rồi. Thế nào? Có phải rất hưng phấn và chờ mong không? Hỏa liêm Quỷ trảo của ngươi lại có thể tỏa sáng rực rỡ ở thế giới này rồi, ngươi lại có thể chiến đầu rồi, tất cả sự nung nấu và kiêu ngạo ngươi đã tích lũy trong những năm qua đều có thể thoải mái buông ra rồi."

"Có phải ngươi đang rất kích động không?" Binh lẩm bẩm, ngữ khí cũng dần dần trầm lại, không tự chủ xen lẫn một chút bi thương:" Nếu đám hỗn đản kia cùng với đội trưởng cũng có cơ hội như vậy thì nhất định bọn họ sẽ quậy đến long trời lở đất luôn…"

"Chỉ tiếc, bọn họ lại không có cơ hội."

Binh ngẩng đầu, khuôn mặt được vẽ giống như lá bài tú lơ khơ kia phảng phất như còn vương chút bi thương, y lại mỉm cười.

"Nhưng mà ngươi có, vì vậy… "

Nụ cười trên mặt Binh vụt tắt, y nghiêm túc nhìn Quỷ trảo, gằn từng chữ một.

"Nhất định phải toàn lực chiến đấu nhé!"

Hù!

Bên trong con mắt sâu thẳm như bóng đêm của Quỷ trảo dường như có một ngọn lửa vô danh đang bùng lên.

Trên mặt Binh hiện ra một dài màu máu, y dùng sức vỗ vai Quỷ trảo,trợn tròn mắt với vẻ dữ tợn, giống như cổ vũ những binh sĩ lần đầu ra chiến trường. Y quát to:"Đi đi! Chiến đấu đi, Quỷ trảo!"

"Mang theo tinh thần không cam chịu của ngươi, mang theo sự kiêu ngạo của ngươi, hãy chiến đấu đi!"

"Hỏa Liêm Quỷ trảo tỏa sáng nhất định khiến bọn chúng phải đau mắt a!"

Hí!

Quỷ trảo giống như một làn gió âm u biến mất.

Đường Thiên ngơ ngác nhìn thân ảnh khô gầy trước mặt.

Là Quỷ trảo!

Quỷ trảo khô gầy như que củi lặng lẽ che chắn trước người Đường Thiên.

"Ồ. Hồn tướng?" Hỏa Kỳ có chút ngạc nhiên nhưng ngay lập tức gã giống như xem hài kịch, ôm bụng cười to:" Ta đang nhìn thấy cái gì thế này? Hồn tướng? Ha ha ha! Trời đất ơi, có người dám dùng Hồn tướng chơi đùa trước mặt ta sao? Quá hài hước rồi! Đây chẳng phải múa rìu qua mắt thợ sao? À à, hình như ta mất lịch sự quá. Rất xin lỗi nhưng thực sự ta không nhịn được. Ha ha ha ha!"

Đường Thiên rất ngạc nhiên nhưng hắn rất nhanh đã hiểu ra vấn đề.

Binh!

Nhất định là Binh giở trò quỷ nhưng vì sao mà Binh không đích thân đến đây chứ?

Hơn nữa… Quỷ trảo trước mắt … đem lại cho hắn cảm giác rất không tầm thường.

Nhưng mà… Đối phương quá mạnh mẽ… Quỷ trảo làm sao có thể đánh thắng được?

"Binh!" Đường Thiên lo lắng gọi Binh:" Sao ngươi không ra, Quỷ trảo chỉ có một người, rất nguy hiểm đấy!"

Giọng Binh đầy vẻ mỏi mệt trả lời:" Ta không phải là Hồn tướng chiến đấu, ta chỉ là huấn luyện viên, xung phong không phải là việc ta am hiểu. Nhưng mà ngươi đừng coi thường Quỷ trảo, ta đã làm cho nó thức tỉnh rồi."

"Thức tỉnh rồi?" Đường Thiên sửng sốt.

"Ừ. Quỷ trảo sau khi tỉnh lại sẽ rất mạnh. Tuy ta không biết đối phương dùng thủ đoạn gì nhưng ta tin rằng vũ kỹ đã qua thiên chuy bách luyện (Ngàn búa trăm rèn: đại khái là đã được rèn luyện kĩ càng) vĩnh viễn là sức mạnh cơ bản nhất." Giọng Binh tràn đầy tự tin.

"Mà Quỷ trảo thì có đủ sức mạnh để làm điều đó!"

Giọng Binh chắc như đinh đóng cột.

Đường Thiên sửng sốt.

Giọng Hỏa Kỳ chợt vang lên, cắt đứt suy nghĩ của Đường Thiên:" Nếu ngươi đã không chịu thua thì để ta cho ngươi biết đâu mới là sức mạnh lớn nhất của Hồn tướng.

Khóe miệng gã khẽ nhếch, lộ rõ nụ cười lạnh lẽo.

"Tốt nhất là Hồn tướng của ngươi phải mạnh mẽ một chút nếu không thì không có gì thú vị cả. Đối với Hồn tướng yếu ớt ta không có hứng thú đâu."

Tiếng nói còn phiêu đãng trong gió chưa dứt thì thân hình của gã đã biến mất tại chỗ.

Quỷ trảo đang đứng như tượng trước mặt Đường Thiên bỗng mở mắt, bên trong hốc mắt sâu thẳm như bóng đêm không nhìn mừng giận ra sao.

Kít!

Năm ngón tay khô gầy cứng rắn xòe ra, các ngón tay khum tại như móc câu ma sát với nhau vậy mà lại có tiếng như sắt thép.

Ngũ chỉ như trảo lướt qua không trung, đầu ngón tay ma sát với không khí làm sáng lên năm tia lửa chói mắt.

Ánh lửa chói mắt hiện ra trước mắt mơ hồ như hư ảnh.

Đinh!

Ánh lửa càng lúc càng cháy dữ dội, tỏa sáng chói mắt chiếu lên khuôn mặt Hỏa Kỳ đang tràn đầy ngạc nhiên.

Đối đầu với nắm tay xám tro đằng trước năm ngón tay khô gầy vẫn không hề nhúc nhích.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv