Mục Thiên Lam hít sâu một hơi, miễn cưỡng mỉm cười: "Nhân phẩm anh ta cũng tốt, trong nhà cũng rất giàu có. Lúc bé Lạc bị bắt, nếu không phải có anh ta hỗ trợ, chỉ e bé Lạc đã không còn nữa rồi."
"Vậy thì tốt, bố không có ý kiến"
"Mẹ cũng không có ý kiến, chỉ cần đối xử tốt với con, mẹ sẽ ủng hộ con tái hôn vô điều kiện"
Đương nhiên hai vợ chồng không hy vọng Mục Thiên Lam đi bước nữa.
Có điều hai người bọn họ cũng biết, những gì Mục Thiên Lam làm cũng đủ nhiều rồi. Cô còn trẻ, Tiêu Thanh đã chết hơn ba năm, dù gì cũng không thể để một người phụ nữ còn không đến ba mươi tuổi sống cô quả cả đời, khổ sở cả đời được?
Vì tốt cho Mục Thiên Lam, hai người bọn họ chỉ có thể đồng ý.
"Bố, mẹ."
Đột nhiên Mục Thiên Lam bật khóc, nước mắt lưng tròng: "Giá mà có cách thì kiểu gì con cũng sẽ không tái hôn, nhưng mẹ con lừa bán trẻ em bị bắt, bố con chém chết người cũng bị bắt, bé Lạc và bé Doanh còn nhỏ như thế, có rất nhiều chỗ phải tiêu tiền, đến lúc đi học rồi, có bệnh lặt vặt gì cũng phải đi bệnh viện. Hơn nữa bố mẹ cần có người chăm sóc, không thể ngừng thuốc được, nhiều miệng ăn như vậy, rồi đủ mọi thứ nữa, thu nhập của An Phong và Vũ Hân căn bản không thể đáp ứng được. Con lại phải chăm con không thể đi kiếm tiền, cũng không muốn liên lụy An Phong và Vũ Hân cả đời, cho nên con..."
Cô quỳ trên mặt đất, nói với vẻ cực kỳ bị thương: "Xin bố mẹ hãy hiểu cho con, tha thứ cho con, để Tiêu Thanh trên trời có linh thiêng chớ có trách con, thật ra con vẫn chưa từng quên anh ấy, nằm mơ cũng hy vọng anh ấy trở về, hu hu..."
Mục Thiên Lam khóc đến nghẹn ngào không thành tiếng.
Miễn là có dù chỉ một cách thì tội gì cô phải đến nỗi chọn con đường tái hôn này?
Thật sự là không còn cách nào nữa, có thể nói là cô đã cùng đường, mà tái hôn
chính là đường ra duy nhất. Cô chỉ có thể nhẫn tâm chọn tái hôn để đổi lấy tương lai cho con cái, bố mẹ chồng, em trai, em gái và cả bố của mình.
Còn mẹ thì đã làm trái tim cô lạnh giá lắm rồi.
Cuối cùng kết cục của mẹ sẽ như thế nào, cô đã không còn để bụng nữa, chuyện bản trẻ em có thể nói đã làm tổn thương trái tim cô sâu sắc. Nếu không phải tại mẹ bán trẻ em, mọi chuyện đã không đến nông nỗi này, cô cũng không đến mức phải đi bước nữa.
Cho nên trong lòng cô có sự oán hận đối với mẹ mình.
"Đứng dậy! Thiên Lam, con mau đứng dậy đi!"