Mấy người đàn ông to khỏe đang đánh đập Ngô Tuệ Lan nghe vậy thì càng đánh
mạnh tay hơn, tiếng kêu thảm thiết của Ngô Tuệ Lan cũng trở nên thê thảm hơn rất
nhiều.
Răng rắc!
Hai tay Thẩm Thị Thu nắm chặt, bà rất muốn ra tay cứu Ngô Tuệ Lan nhưng vì hai đứa bé nên bà nhịn. Vì bà biết, một khi ra tay, đến khi bị trả thù, nếu bà không gánh
vác được thì sẽ liên lụy đến hai đứa bé.
“Đủ rồi! Đủ rồi!” Mục Thiên Lam hét lên: “Lúc mẹ tôi còn có quyền có thế, đúng là bà ấy rất thích khoe khoang nhưng bà ấy cũng chỉ dừng lại ở mức độ khoe khoang
mà thôi. Nếu bà không làm hại con tôi thì mẹ tôi cũng không dẫn người tới đánh bà, là do bà sai trước. Huống hồ lúc đó mẹ tôi cũng bị bà đánh trả rồi, thậm chí còn bị đánh thảm hơn bà, như vậy mà vẫn chưa đủ sao?”
“Sau khi bà bị bắt, mẹ tôi có đi khoe khoang, hiện giờ bà phát đạt rồi thì bà cũng có thể khoe khoang với mẹ tôi mà. Nhưng bà có thể có chút nhân phẩm không? Đừng kêu người động tay đánh bà ấy nữa.”
“Lúc mẹ tôi có quyền có thể ra sao cũng chưa từng vô duyên vô cớ đánh bà phải không? Sao đến lượt bà mà bà khoe khoang còn chưa đủ lại còn muốn động tay
động chân vậy? Lẽ nào bà không có chỗ nào đáng để khoe khoang nên nhất định
phải dùng cách này để khiến mẹ tôi khó chịu hay sao?”
Cô trở nên điên cuồng và cực kỳ oán hận, gào đến mức mất cả tiếng.
Nhưng Lý Nam Hương lại quát lên: “Tôi thích, tôi muốn, tôi có quyền, tôi thích làm
gì thì làm cái đó, cô có thể sai khiến được tôi à?”
“Cô là cái gì mà dám la hét kêu gào với tôi, có tin tôi đánh cả cô luôn không? Sau đó vứt hai đứa con hoang của cô ra ngoài cửa sổ?”
Mục Thiên Lam nghiến răng, nước mắt ào ào chảy xuống: “Ác giả ác báo, ngày hôm nay các người tạo nghiệt lớn bao nhiêu, chờ đến khi Tiêu Thanh trở về, anh ấy
nhất định sẽ trả lại cho các người gấp trăm lần! Ngàn lần! Vạn lần!
“Ha ha!” Một giọng cười điên cuồng vang lên.
“Mục Thiên Lam, cô cũng đừng ôm hy vọng xa vời rằng Tiêu Thanh có thể trở về, anh ta vĩnh viễn cũng không về được nữa!”.
Đột nhiên Mục Hải Long xuất hiện dưới sự bảo vệ của đám đại ca Cổ Cảnh, anh
ta chống gậy khập khiễng tiến vào.
“Hải gia đến rồi!”
Tất cả người ở đây nhìn thấy anh ta thì đều kích động.
Chẳng mấy chốc, dưới tiếng hoan hô, Mục Hải Long vừa vẫy tay chào hỏi mọi
người vừa đến gần Mục Thiên Lam, sau đó dừng lại trước mặt cô. Anh ta giơ tay lên,
người đang đánh Ngô Tuệ Lan thấy vậy thì dừng lại, mà Ngô Tuệ Lan đã bị đánh
thành chó chết, không bò dậy nổi nữa.