Hàn Chấn Thiên nghe được những lời này của Dương Thiên Vọng, cũng vui mừng vô cùng.
“Chết rồi! Cuối cùng cũng chết rồi! Cuối cùng mối thù lớn của cháu trai tôi cũng được báo rồi! Không uổng công tôi đi chuyến này nha, ha ha!"
Rất nhanh sau đó, tin tức Hộ quốc chiến soái đã chết được truyền khắp tầng lớp lãnh đạo của các quốc gia, gây nên sự chấn động mạnh mẽ trong tầng lớp lãnh đạo của các quốc gia trên trường quốc tế.
“Kết thúc rồi! Cuối cùng Hộ quốc chiến soái cũng chết rồi! Mối thù bị tàn sát của dân tộc Hưng Hạ ta, cuối cùng cũng được báo rồi!”
“Không có Hộ quốc chiến soái, Long Quốc giống như rồng không có long châu, nó cũng trở nên không còn đáng sợ nữa rồi.”
“Với cái chết của Hộ quốc chiến soái, cũng có nghĩa là trận chiến này chúng ta đánh thắng rồi”
Hơn hai mươi quốc gia vùng biên giới đều hết sức vui mừng, bọn họ còn ca hát nhảy múa tưng bừng trên đường phố để chúc mừng.
Tổng cục chiến tranh Long Quốc.
Một mảnh trầm mặc.
Đậm vẻ yên tĩnh chết chóc.
Sắc mặt của mọi người đều đau thương xót xa vô hạn.
“Trẫm đau đớn mất đi một cánh tay!”
Hốc mắt của Chủ của Long Quốc cũng đỏ hoe rồi.
Nước mắt của Tổng giám đốc Tư càng vương đầy trên mặt, đau đớn không gì sánh được.
“Tôi không nên để anh ta đi, nếu không anh ta cũng sẽ không phải chôn thân ở nơi đất khách quê người”
“Chủ của Long Quốc hít một hơi thật sâu, xoay người lại, nghẹn ngào nói: “Anh ta là anh hùng, bằng chính sức lực của một mình dẫn dụ đi sáu trăm bảy trăm nghìn quân địch, có thể ngăn chặn một trăm đại sư. Lúc này, hãy để chúng ta mặc niệm một phút đồng hồ vì người anh hùng đã ngã xuống của chúng ta”
Tất cả bắt đầu mặc niệm!
Đợi sau khi mặc niệm kết thúc, Chủ của Long Quốc nói: “Phong tỏa tin tức, không thể công bố ra ngoài, để tránh làm giảm sút tinh thần của binh sĩ, ảnh hưởng đến tình hình chiến tranh, ảnh hưởng đến sự ổn định”.
“Vâng, Chủ của Long Quốc!”
Ngay khi tất cả mọi người đều cho rằng Tiêu Thanh đã chết.
Trong một không gian mờ tối.
“Tôi đang ở đâu đây?”
Cả người Tiêu Thanh toàn là máu, anh nằm trong phòng trống tối tăm, đảo mắt cũng chỉ nhìn thấy trên vách tường toàn là ánh sáng vàng nhàn nhạt.
"Đây có phải là địa ngục không?".
Anh rất hiếu kỳ nhưng chẳng mấy chốc, anh đã phủ nhận điều đó: "Đây không phải địa ngục, mình chưa chết, đây cũng không phải là mo."
Cơn đau nhói trên người khiến anh khẳng định điều này.