*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Còn về việc buôn bán của Mục Thiên Lam, giao cho Lưu Vũ Hân quản lý.
Cô ở nhà đọc sách quản lý kinh tế, cũng gần tốt nghiệp rồi, trực tiếp đến công ty nhà làm, Thẩm Thị Đông bớt chút thời gian qua dạy cô các quản lý công ty.
Người muốn mạng của Tiêu Thanh, vẫn còn rất nhiều.
Như nhà họ Long, Thương hội Nhật Bản, cùng với các tổ chức nước ngoài.
Nhưng chủ của Long Quốc biết, nhà họ Long sẽ gây bất lợi cho Tiêu Thanh, nên đã lấy lý do bàn luận chiến sự đem hai anh em Long Tiếu Thiên và Long Tiếu Sơn đến đế đô. Hai bọn họ không đi ra ngoài nên người của nhà họ Long của không dám ám sát Tiêu Thanh.
Còn về Thương hội Nhật Bản, phải ở Long Quốc để kiếm tiền, dĩ nhiên không dám ám sát hộ quốc chiến soái.
Vì vậy dạo gần đây Tiêu Thanh cũng coi là nhàn hạ.
Nháy mắt một cái đã trôi qua một tháng.
Mục Thiên Lam mang thai cũng đã được bốn tháng, bụng càng lúc càng lớn, tất cả mọi người đều hy vọng bụng cô lớn nhanh một chút để cục cưng có thể sớm ra đời.
Mà ngày hôm nay, cũng là sinh nhật Tiêu Thanh
Không có làm tiệc bên ngoài, chỉ đơn giản ở nhà họ Phương, nhưng vẫn có không ít khách đến.
Như Thẩm Văn Đại của nhà họ Thẩm đến một mình, Tiêu Chính Thành của nhà họ Tiêu đến một mình, bố mẹ và ông nội Hoắc Tử Hoa, bố của Lưu Vũ Hân, Đỗ Thiên Sinh, có có người đứng đầu gia tộc Rothschild là Jeffrey,...
Khoảng bảy tám bàn cũng coi như là náo nhiệt.
“Chúc mừng sinh nhật...
Mọi người cùng hát bài sinh nhật, không khí vô cùng vui vẻ.
Tiêu Thanh thổi nến, tất cả đều vỗ tay hoan hô.
Mọi người cùng đều tặng quà cùng chúc mừng.
Tiêu Thanh vui vẻ nói: “Chúc mừng thì tôi nhận, còn quà thì xin miễn”
“Không thể được, con không cần mẹ cần” Ngô Tuệ Lan cho rằng phải nhận thì mới đúng lễ, bà ấy không chề mình nhiều tiền, bộ dạng tham tiền của bà khiến nhiều người bật cười.
“Tiêu Thanh, em cũng có quá tặng anh, không biết anh có thích không?”
Mục Thiên Lam cười với Tiêu Thanh.
Tiêu Thanh nhếch miệng cười: “Vợ tặng gì anh cũng thích”
Mục Thiên Lam che miệng cười: “Là anh nói đó, nếu dám nói không thích, em sẽ đánh anh!”
“Được.” Tiêu Thanh cười: “Vợ, em tặng gì cho anh vậy?”
“Anh đoán đi.”
Mục Thiên Lam thần bí.
Tiêu Thanh gãi đầu: “Tặng tiền mua gì đó thì rất tầm thường, vợ anh sẽ không làm vậy, còn nếu tặng cho anh một đứa con, thì bụng lớn như vậy anh đã biết rồi, VỢ sẽ không kêu anh đoán, nên không phải con, vậy thì là cái gì?”
Tiêu Thanh đảo mắt suy nghĩ, rồi tự hỏi.
“Thật sự anh nghĩ không ra!”
Mục Thiên Lam buồn cười.
“Chị, quà gì mà chị cứ thần thần bí bí vậy, làm em cũng tò mò theo” Mục Anh Phong nói.