"Hu hu hu..." Mục Thiên Lam cũng đã nhìn thấy máu của mình nên sợ đến mức khóc nấc lên.
"Tại sao lại như thế này vậy mẹ, sao đột nhiên lại chảy máu? Có phải con của con sắp mất rồi không?"
Cô vô cùng sợ hãi, cả người đều phát run.
Thẩm Thị Thu cũng sợ nên lập tức ngồi xổm trước người Mục Thiên Lam, gấp như lửa đốt mà thúc giục: "Ai biết lái xe mau lái đi! Thiên Lam mau lên lưng mẹ, nhanh lên con!"
"Tôi đi ngay đây”
Trợ Lý Tô Dương Nhã của Mục Thiên Lam cởi giày cao gót ra, nhanh chóng chạy đi. Mục Thiên Lam cũng trèo lên lưng mẹ, được mẹ cũng chạy ra ngoài.
Trên mặt mỗi nhân viên công ty đều là vẻ hoảng hốt.
Dì Bảo Khiết đứng ở một bên, run lẩy bẩy nhìn vết máu trên sàn, hai chân mềm nhũn, hung hăng tự cho mình hai cái tát, trong lòng gào lên: "Mình thật độc ác! Thực sự quá độc ác!"
Lúc này, Mục Thiên Lam trên lưng Thẩm Thị Thu, hai người đứng trong thang máy, cô khóc đến chết đi sống lại: "Mẹ, con của con có thể giữ lại được không?"
Thẩm Thị Thu làm sao biết được nhưng vẫn an ủi: "Cố gắng lên Thiên Lam, nhất định phải dừng lại, nhất định không được để đứa bé chảy ra ngoài. Mẹ đưa con đi bệnh viện, chúng ta nhất định phải bảo vệ đứa bé!"
Hai người ra khỏi thang máy rất nhanh, Thẩm Thị Thu cõng Mục Thiên Lam
chạy ra khỏi tòa văn phòng nhanh như tên lửa.
Mà lúc này, ở phía bên ngoài tòa nhà văn phòng vang lên tiếng xe của một
chiếc Bentley.
Ở băng ghế phía sau chiếc Bentley có hai người một nam một nữ đang ngồi.
Đó chính là Mục Hải Long và Sakurako.
Trên ghế lái phía trước, vẫn còn một người phụ nữ đang ngồi ở đó, chính là Lý Nam Hương.
Bấy giờ, ba người bọn họ đều ngó qua tẩm cửa xe, nhìn vào tòa nhà văn phòng nơi mà Mục Thiên Lam đang làm việc.
“Ra rồi đây, ra rồi đây!”
Nhìn thấy Thẩm Thị Thu và Mục Thiên Lam cùng đi ra ngoài, Mục Hải Long kích động mà nói: “Mọi người mau nhìn xem, đùi của Thiên Lam có vết máu, chắc chắn là bị sảy thai do uống thuốc chống thai rồi!”
"Ha ha!"
Lý Nam Hương và Sakurako cũng nhìn thấy trên đùi Mục Thiên Lam có vết máu nên cười ầm lên trông vô cùng sảng khoái.