Vì muốn ổn định cảm xúc của Mục An Phong, Tiêu Thanh và Mục Thiên Lam vốn định lừa gạt cậu ta rằng đứa bé vẫn còn.
Kết quả Ngô Tuệ Lan nhanh miệng, trực tiếp nói: "Con có thể giữ được mạng, đã đủ để thắp hương cảm tạ trời Phật rồi. Còn về đứa trẻ, bị rót một ly thuốc tránh thai, đứa trẻ còn giữ được sao? Sợ rằng cả đời Vũ Hân cũng không thể sinh con được, sau này con tránh xa cô ta một chút có biết không? Nếu như cưới một người phụ nữ không thể sinh con, bà đây sẽ đánh gãy chân con." "Hu hu..."
Mục An Phong nghe được tin dữ này, khóc chết đi sống lại, đau đến mức không thiết sống. "Mẹ, mẹ có bệnh à? Không biết đầu An Phong bị thương nghiêm trọng, không thể bị đả kích sao? Sao mẹ lại cố tình kích thích nó?" Mục Thiên Lam nổi cáu nói.
Cô cảm thấy mẹ quá nhanh mồm nhanh miệng, không hề chú ý đến cảm thụ của người khác.
Ngô Tuệ Lan bĩu môi: "Mẹ cũng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép thôi, có bạn gái mẹ không phản đối, nhưng mà nó qua lại với thứ bạn gái gì? Người phụ nữ của người khác mà cũng qua lại, đó là đào góc tường." "Nó đào góc tường thì cũng được đi, biện pháp an toàn cũng không làm, khiến người ta lớn bụng, đây chẳng phải là thiếu đánh sao?" "Mỗi lần bọn nhà giàu đào góc tường, đều không làm con lớn bụng. Đụng vào con một chút xem, Tiêu Thanh cũng phải đánh bọn họ gần chết, dạy dỗ đến máu chảy đầm đìa. Nó còn không biết hay sao, mà nhất định phải kết giao với phụ nữ của kẻ khác?" "Cái đó không giống có được không!" Mục An Phong hét lên. "Chị không thích những người đó, mà những người đó ép buộc chị. Còn con và Vũ Hân là thích nhau, yêu nhau, sau đó mới có em bé, tính chất có thể giống nhau sao?" "Con không hiểu, đừng dại dột có được không?" "Ôi chao!"
Cậu ta che đầu, hút một ngụm khí lạnh. "Mẹ, mẹ cũng đừng chọc giận An Phong nữa, mẹ xem An Phong tức giận như vậy, vết khâu cũng rách rồi"
Mục Thiên Lam cực kỳ tức giận.
Ngô Tuệ Lan oán trách: "Ai bảo nó mạnh miệng với mę."
Mục An Phong giận dữ hét lên: "Con không dại dột, con có thể mạnh miệng với mẹ sao?" "Thắng nhóc này, sao lại nói chuyện với mẹ như thế? Trong mắt con có còn người mẹ như mẹ không?" "Con của con và Vũ Hân mất rồi, mẹ không đau lòng mà còn châm chọc, mẹ có còn là mẹ của con không?" "Được làm cái thằng nhóc này, nhìn xem mẹ có đánh chết con hay không!" Ngô Tuệ Lan cầm túi xách định đánh Mục An Phong.
Tiêu Thanh và Mục An Minh vội vàng kéo bà ta ra khỏi phòng bệnh.
Cảm thấy hai mẹ con này, người nào người nấy đều không được bình thường! "Anh rể, anh nhất định phải giúp em, trả thù cho con của em. Nó mới lớn được một tháng thì đã bị người ta hạ độc. Người làm bố không có bản lĩnh như em, không thể trả thù cho nó, chỉ có thể cầu xin dượng của nó báo thù cho nó thôi."
Tiêu Thanh trở về phòng, Mục An Phong lập tức khóc lóc chảy nước mắt nước mũi nói. "Yên tâm đi, ảnh rể nhất định sẽ báo thù cho cháu trai"
Tiêu Chiến vỗ ngực nói.
Ngay lúc này, điện thoại của anh reo lên.
Thấy Đặng Cửu Thiên gọi đến, anh lập tức nhận cuộc gọi, hỏi: "Sao rồi, bắt được người chưa?" "Đã bắt được thưa anh Tiêu, đang ở trong nhà tôi, tôi đã phải người tới đón anh Tiêu." "Rất tốt"
Tiêu thanh cúp điện thoại, nói với Mục An Phong: "Cậu Khổng đó đã bị anh rể kêu người bắt được, hiện tại anh rể qua đó chỉnh nó, trút giận cho em và đứa bé" "Anh rể, em cũng muốn đi."
Mục An Phong ngồi dậy. "Em đã bị thương thành bộ dạng gì rồi, đừng nên đi." Tiêu Thanh khuyên nhủ.
Mục An Phong thở phì phò nói: "Thù này không báo, em thề không làm người! Anh rể mang em đi đi, nếu không thì cả đời em cũng sẽ cảm thấy có lỗi với đứa bé!"
Tiêu Thanh không biết làm sao, không thể làm gì khác hơn là cổng cậu đi.
Nhà họ Đặng. "Đặng Cửu Thiên, ông thật là to gan, dám gọi cái gì mà Tiêu Thanh tới đây trừng trị tôi, ông thật sự cho rằng anh ta dám sao? Nếu anh ta không dám mà thả tôi ra, ông không sợ tôi dùng quan hệ trả thù ông sao?"