Mặc dù Hộ quốc chiến soái bị cách chức, nhưng trong tâm khảm của mọi người, Hộ quốc chiến soái vẫn là một tồn tại giống như thần..
Bởi vì, tính những năm mà Hộ quốc chiến soái trấn giữ biên giới phía Tây, từng đánh mấy chục chiến dịch lớn nhỏ, nhưng chưa một lần thất bại, được gọi là thần thoại ở trong quân, khiến vô số nhân nhân trong nước kính ngưỡng, làm vô số người nước ngoài sợ hãi.
Đương nhiên là Khổng Tường Bân cũng rất ngưỡng mộ và bội phục Hộ quốc chiến soái.
Biết được đám ông nhỏ này còn có quan hệ như vậy với Hộ quốc chiến soái, đương nhiên cũng muốn nhờ phúc của bọn họ để gặp được Hộ quốc chiến soái. "Cậu thì hay là thôi đi"
Cậu Cố đốt một điếu thuốc, rít một hơi thật sâu: "Cậu già đầu như vậy, lại chưa từng đi lính, còn là một kẻ quần áo là lượt, Hộ quốc chiến soái không thích nhất chính là quần áo là lượt. Trước kia chúng tôi là con nhà giàu, cả người đều là tật xấu, cho nên mới bị Hộ quốc chiến soái dạy dỗ thảm như vậy" "Huống chi Hộ quốc chiến soái còn bị cách chức, gặp phải chiến sự mà không thể lên đường, khẳng định là trong lòng rất khó chịu" "Lúc này, chúng tôi cũng không dám đi gặp anh ta, sợ bị anh ta trút giận. Nếu như dẫn một người quần áo là lượt như cậu đi gặp, chẳng phải là chúng tôi sẽ bị đánh đến vuốt mặt không kịp sao, không dám dẫn cậu đi đâu."
Khổng Tường Bân cười ha ha, cũng không dám yêu cầu đi gặp Hộ quốc chiến soái nữa. "Đúng rồi cậu Khổng."
Cậu Trần đột nhiên hỏi: "Vừa nãy cậu nghe điện thoại, nói muốn giết ai?"
Khổng Tường Bân cười trả lời: "Có một thằng nhãi khốn khiếp làm cho người phụ nữ tôi thích to bụng, tôi bị chọc tức nên đã đánh cậu ta đến gần chết" "Kết quả, thằng chó đó không phục, muốn gọi anh rể của nó tới trừng trị tôi." "Khoan hãy nói, anh rể nó có chút bản lĩnh, đánh đám côn đồ của tôi hộc máu. Xem như là tôi khinh thường, nên để cậu ta tránh được một kiếp." "Vốn dĩ là tôi định mang người đi trả thù, đúng lúc tiếp đãi mọi người nên không rảnh mà đi được, nhưng mà cũng không sao, quân tử trả thù mười năm chưa muộn, ngày khác đi cũng được. Không thể bởi vì chút chuyện rẻ rách kia mà lạnh nhạt với các vị được"
Mọi người nghe xong thì cười ha ha. "Cậu Khổng, dầu dì cậu cũng là cậu ấm đệ nhất Hàng Thành, không chỉ có tiền mà bối cảnh cũng rất cứng, sao mà ngay cả đàn bà cũng không giải quyết được, còn bị người khác làm cho lớn bụng thế? Chuyện này rất mất mặt. Cậu Lý nói móc. "Cũng không phải đâu, đều do tôi bị chọc tức thôi. Nếu như là cậu Cổ, cậu Lý và cậu Trần làm cô ta lớn bụng thì cũng được đi, mấu chốt là bị một cái tên ngay cả rác rưởi cũng không bằng làm. Tên rác rưởi đó còn có tiền án, trên đường theo đuổi phụ nữ mà tôi lại thua bởi một thứ như vậy, thật là tức chết!" Khổng Tường Bân bắt đầu kể khổ. "Ha ha!"
Một lần nữa, mọi người lại cười to. "Cần tôi hỗ trợ gì không?" Cậu cố nhả khói hỏi.
Khổng Tường Bân lắc đầu: "Chút chuyện nhỏ này đâu cần phải nhờ tới sự hỗ trợ của cậu Cổ, nhà họ Khổng tôi đủ để giải quyết!" "Vậy được." Cậu Cố gật đầu một cái: "Đâu phải đến Hàng Thành chơi lần đầu tiên đầu, bọn tôi cũng rất quen thuộc đối với Hàng Thành. Thấy cậu cũng đang bực, cứ đi báo thù cho cậu đi. Bọn tôi chơi của bọn tôi, không cần cậu đi theo đâu. Báo thù xong rồi thì uống mấy ly với bọn tôi cũng được."
Nghe anh ta nói như vậy, Khổng Tường Bân đứng lên: "Vậy được, tôi đi trước một chuyến. Sau khi chỉnh xong thằng anh rể của con chó kia, tôi lại tới tiếp đãi các vị"
Dứt lời, anh ta lắc lư thịt mỡ trên người rời khỏi phòng bao.
Kết quả vừa mới ra khỏi hộp đêm, có một đám người đến gần Khổng Tường Bân.
Đặng Cửu Thiên đi tới trước mặt Khổng Tường Bân, đốt một điếu thuốc, phả khỏi mù vào mặt anh ta. "Đặng Cửu Thiên, ông muốn làm gì?" Khổng Tường Bân giận dữ hỏi.
Đặng Cửu Thiên nhếch mép cười một tiếng: "Theo lệnh của anh Tiêu, mời cậu Khổng đi một chuyến, mong rằng cậu Khổng đừng nên phản kháng, ngoan ngoãn lên xe."
Khổng Tường Bản nghe vậy, sắc mặt chợt biến đổi. "Là anh rể của Mục An Phong đó sao?" "Đúng vậy"
Đặng Cửu Thiên gật đầu.
Khổng Tường Bân hỏi: "Anh ta mời tôi đi một chuyến là định làm gì?"
Đặng Cửu Thiên cười cười: "Cậu đánh em vợ của anh Tiêu thảm như vậy, anh Tiêu rất tức giận. Còn về chuyện anh Tiêu muốn làm gì, tôi cũng không biết, cậu Khổng đi thì chẳng phải sẽ biết hay sao?". Cả người Khổng Tường Bân chấn động.