“Cái gì cơ?”
Ngô Tuệ Lan, Mục An Minh và Mục Thiên Lam đều ngạc nhiên tới mức ngây người! “Phụt!”
Tiêu Thanh nhịn không được bật cười to. “Anh rể, em đã buồn bực chết rồi, anh còn cười được nữa” Mục An Phong trực tiếp nóng nảy giậm chân.
Ngô Tuệ Lan lên tiếng mắng: “Thằng nhóc thối nhà con, làm sao lại không có tự trọng như thế? Anh rể con đã nói rồi, về sau tìm cho con một người vợ là thiên kim đại tiểu thư, con sao lại không khống chế được, làm lớn bụng người ta rồi?” “Nhìn xem chị của con, cưới anh rể sắp được bốn năm rồi, cái bụng vẫn chưa có chút động tĩnh, nhìn lại con đi, đến Bắc Thanh chưa được mấy tháng, không biết lúc nào đi kết giao với bạn gái, liền làm lớn bụng đại nhân nhà người ta” “Lần này rước lấy phiền phức không nói, đã không lấy được thiên kim đại tiểu thư, con đây là tự phá hủy bản thân có biết không? Lấy thiên kim đại tiểu thư, không bằng lấy một cô gái tốt bình thường sao?"
Nói đến đây, bà ta ngược lại trách móc lên người Lưu Vũ Hân: “Con bé này cũng vậy, sao không biết chừng mực một chút? Còn chưa kết hôn, tại sao đã ngủ với con trai của tôi, vì cái này tự làm hại không ít đến bản thân cô, cũng làm hại đến con tôi biết không?” “Cô về hỏi người nhà cô đi, cần bao nhiêu tiền, trong vòng ba tỷ, tôi đưa cô, cô đem con bỏ đi, sau này cách con trai tôi xa ra chút, nếu còn nhiều lời, một đồng tiền ta cũng không đưa, muốn lừa tôi, không có cửa đâu!”
Bà ta gần như một hơi nói hết ra, nước bọt bay tán loạn.
Khiến Mục An Phong nổi nóng nói. “Mẹ, Vũ Hân chính là thiên kim đại tiểu thư đấy, tài sản trong nhà người ta chín mươi nghìn tỷ, đồng ý làm bạn gái của con, đã là có khói xanh bốc ra từ phần mộ tổ tiên nhà họ Mục chúng ta rồi, người ta còn chưa khinh thường mẹ, mẹ sao lại khinh thường cả người ta?” “Cái gì?”
Ngô Tuệ Lan kinh ngạc ngây người ra. “Nhà cô ta có tài sản tới chín mươi nghìn tỷ?” “Đúng vậy đó bác.” Lưu Vũ Hân nói: “Hàng Thành nhà cháu, làm kinh doanh bất động sản, ở Hàng Thành khai phá rất nhiều hạng mục, tài sản sắp lên tới một trăm hai mươi nghìn tỷ rồi.
Ngô Tuệ Lan lập tức giữ chặt tay Lưu Vũ hân, cười nói: “Vũ Hân à, sao cháu không nói sớm, hại bác hiểu lầm rồi, còn tưởng rằng cháu là nhìn vào nhà bác có tiền, muốn lừa nhà bác nữa.
Lưu Vũ Hân bĩu môi nói: “Bác còn chưa cho cháu cơ hội để nói nữa “Là Bác không đúng, cháu đừng để trong lòng nhé.” Ngô Tuệ Lan vui đến méo miệng, thái độ đối với Lưu Vũ Hân thay đổi cực kỳ lớn, thậm chí còn nghĩ muốn đem cô ấy làm tổ tiên để hầu hạ.
Lúc này, Tiêu Thanh vỗ vai Mục An Phong, cười nói: “Bạn gái em bầu được mấy tháng rồi?” “Khoảng hơn một tháng rồi.” “Được đó, mạnh hơn anh rể nhiều rồi.
Mục Thiên Lam buồn cười.
Em đã có hơn hai tháng rồi đấy! Cô muốn vị trí cái thai vừa vặn rồi, mới lại nói cho Tiêu Thanh tin vui bất ngờ.
Nếu không cô sợ vị trí cái thai chưa đúng, vậy con mất rồi, đến lúc đó tin vui bất ngờ sẽ trở thành một tin kinh hãi, Tiêu Thanh không chịu được.
Mục An Phong đáng thương nhìn Tiêu Thanh: “Anh rể, anh nên giúp em và Vũ Hân” “Em nói đi, cần anh rể giúp thế nào? Anh rể có thể giúp được, chắc chắn sẽ giúp em.” Tiêu Thanh vỗ ngực nói.
Mục An phong nói rồi đứng dậy: “Bố của Vũ Hân, muốn gả cô ấy cho con trai của nhà giàu nhất Hàng Thành, mà con trai nhà ấy, cũng thích Vũ Hân, nhưng cô ấy không thích hắn, hai người bọn em ở Đại học Bắc Thanh cùng lớp, liền thích nhau, hơn nữa Vũ Hân còn có đứa con của em” “Vũ Hân gọi điện cho bố cô ấy, nói là đã có đứa con của em, muốn gả cho em, kết quả bố cô ấy vô cùng tức giận, nói muốn đến Bắc Thanh đánh chết em, Vũ Hân và bố cô đều nhắc tới anh rể rồi, nhưng bố cô ấy không sợ anh rể, nói nếu anh dám giúp em, đến cả anh rể cũng chỉnh đốn cùng.
Nói đến đây, cậu ta kéo cánh tay của Tiêu Thanh khóc thút thít nói: "Anh rể, việc này anh có thể giúp em không? Nếu như anh không giúp được, thì em chết chac rồi, hu hu..." . Đam Mỹ H Văn
Tiêu Thanh dở khóc dở cười, an ủi Mục An Phong: “Em yên tâm, anh rể nhất định sẽ giúp em."
Sau đó, cậu ta hỏi Lưu Vũ Hân: “Địa vị bố em như thế nào, ngay cả anh rể anh cũng không sợ?"
Anh tin tưởng Mục An Phong, chắc chắn ở trước mặt Lưu Vũ Hân từng nhắc đến anh kiêu ngạo như thế nào rất nhiều lần, thế nên Lưu Vũ Hán chắc chắn biết anh rất có năng lực, nhưng bố cô ấy không sợ, e rằng cũng không phải loại lương thiện gì.
Lục Vũ Hân nói: “Bố em ở Hàng Thành còn được, chứ trước mặt anh rể thì kém xa”