Thân thể mềm mại của Mục Thiên Lam bắt đầu run
Bởi vì người đến không phải là ai khác mà chính là Hàn lên.
Thiếu Đông đã từng bị Tiêu Thanh đánh đến mức gãy vài cái răng. Bữa tiệc rượu lần này do Tổng Giám đốc Tonys tổ chức anh ta cũng tới tham dự. Cô biết rõ nếu Hàn Thiếu Đông đã tới đây thì chắc chắn không có chuyện gì tốt! “Em đừng có sợ
Hàn Thiếu Đông cười cười, anh ta đi đến bên ghế sofa rồi ngồi xuống, quay sang nhìn Mục Thiên Lam nở một nụ cười đều cảng: “Tôi nghe anh họ Hải Long của em nói là em đang độc thân, chuyện này có thật không?”
Ngô Tuệ Lan lập tức gật đầu như con gà mổ thóc: “Chuyện này là thật, chắc chắn một trăm phần trăm con gái của tôi vẫn luôn yêu thương bản thân mình. Hiện nay nó vẫn còn là một hoàng hoa đại khuê nữ đấy!” "Ha ha!"
Hàn Thiếu Đông cười vô cùng vui vẻ, anh ta quay sang nhìn Ngô Tuệ Lan nói: “Vậy thì bảo con gái bà ly hôn với Tiêu Thanh đi, rồi gả cô ấy cho tôi. Ngoài sính lễ một ngàn năm trăm tỷ thì tôi còn giúp con gái bà kinh doanh càng phát đạt hơn!” “Thật sao?”
Ngô Tuệ Lan kích động hỏi. “Bà cho rằng tôi đang nói đùa với bà sao?” Hàn Thiếu Đông giang tay ra rồi nói: “Nhà họ Hàn chúng tôi chính là thế gia số một ở vùng Giang Nam, ông nội tôi là Giang Nam Vương, cả cái tỉnh Giang Nam này không có người nào dám không nể mặt nhà họ Hàn chúng tôi. Chỉ cần có sự giúp đỡ của tôi, trong năm năm tới con gái bà sẽ trở thành tổng giám đốc với khối tài sản hàng chục ngàn tỷ trong tay, vô cùng đơn giản!”
Ngô Tuệ Lan vui sướng đến điên rồi. Sắc mặt Mục Thiên Lam đen lại. “Tôi sẽ không ly hôn với chồng của tôi, anh chết tâm
Ngô Tuệ Lan tức giận mắng cô một trận.
Nhưng thái độ của cô vẫn kiên định như trước. Lúc này, Hàn Thiếu Đông nói: “Em không ly hôn với anh ta là đang hại anh ta chứ không phải là yêu anh ta đâu.” “Tôi biết Đỗ Thiên Sinh đang bảo vệ anh ta nên người Nhật Bản không dám xuống tay với anh ta. Nhưng nếu tôi muốn giết anh ta thì Đỗ Thiên Sinh cũng không dám giúp đỡ, nếu ông ta dám thì ông nội tôi cũng sẽ diệt luôn cả ông ta!" “Em đừng quên ông nội tôi là Giang Nam Vương, trong tay ông khống chế toàn bộ thế giới ngầm ở tỉnh Giang Nam, đàn em dưới tay có hàng ngàn người, đối phó với Đỗ Thiên Sinh chẳng có chút khó khăn nào.
Mục Thiên Lam điên cuồng hét lên: “Rốt cuộc anh muốn thế nào?”
Hàn Thiếu Đông nhếch miệng cười: “Tôi cũng chỉ muốn kết hôn với mỹ nữ số một Đông Phương này, kết hôn với tôi, tôi sẽ cho em một cuộc sống vinh hoa phú quý, nếu không thì tôi sẽ khiến em phải hối hận. “Tôi sẽ không kết hôn với anh đâu!”
Mục Thiên Lam cắn răng nói. “Vậy em cứ chờ đi."
Nói xong, Hàn Thiếu Đông lập tức rời đi. "Hu hu..."
Mục Thiên Lam ngồi xổm xuống đất bất lực khóc ra tiếng. “Con gái à. con kết hôn với cậu Hàn đi. Bối cảnh nhà cậu Hàn tốt như vậy mà cậu ta vẫn bằng lòng lấy một người phụ nữ đã ly hôn như con, đấy là vinh hạnh của con đấy. Con đừng có treo cổ trên cái cây chết héo Tiêu Thanh kia nữa có được không?” Ngô Tuệ Lan khuyên nhủ. “Con không muốn! Không muốn!”
Mục Thiên Lam hét lên rồi rời đi.
Nhà họ Phương. “Mẹ, vết thương hồi phục như thế nào rồi?”
Tiêu Thanh đỡ mẹ đi dạo, thuận miệng hỏi một câu. Thẩm Thị Thu thở ra một hơi nói: “Thân thể này của mẹ mỗi ngày đều tốt hơn rồi, nhưng mà chuyện làm ăn của dì con, vợ con, ông ngoại cà cả ông nội của con càng ngày càng tệ, mẹ có thể thấy được dạo gần đây áp lực mà dì và vợ con phải gánh chịu rất lớn. Mà tất cả những điều này đều là lỗi của mẹ, mẹ là một tội nhân! “Mẹ, mẹ đừng nói như vậy. Thuyền tới đầu cầu tự nhiên sẽ thắng, mọi chuyện sẽ tốt lên thôi mẹ.” Tiêu Thanh an ủi bà.
Sau đó anh gọi điện thoại cho tộc trưởng của gia tộc Rothschild, muốn ông ta giúp đỡ xoay vòng vốn tài chính. “Đại ca!”
Mấy thân ảnh khập khiễng chạy tới chỗ anh. “Mẹ, mẹ nằm phơi nắng một chút nhé!”
Tiêu Thanh nói với bà sau đó kéo mấy người kia sang bên cạnh, cau mày nói: “Tần An, tiểu Hắc, tiểu Hổ, các cậu bị sao vậy?” “Đại ca, xảy ra chuyện rồi.”
Sắc mặt Tần An vô cùng nghiêm trọng nói.
Tiêu Thanh hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?” "Haiz!"
Tần An thở dài một tiếng rồi nói. “Sau khi tin tức anh bị Long Nghi thay thế bị truyền ra ngoài được nửa tháng, có một tên bộ đội của nước Thiên Lan chết ở biên cảnh nước ta. Mười mấy nước khác bao gồm cả nước Hưng Hạ lấy chuyện này làm lý do gây chuyện, bọn họ đã bắt đầu tập hợp quân đội, bố trí tác chiến ở biên cảnh nước ta rồi.” “Bọn em chỉ nói nhỏ với nhau, những quốc gia này không hề sợ Long Nghi mà còn cố tình gây chuyện, không biết chuyện này lại truyền tới tại của Long Nghi bằng cách nào nên ông ta đã đánh bọn em thành thế này. Hơn nữa còn đuổi bọn chúng em đi, có mấy anh em khác còn bị thương nặng phải nhập viện rồi." “Bị đuổi đi cũng tốt, tôi cũng không muốn làm việc cho ông ta, tôi chỉ sợ tính mạng của các anh em sẽ rơi vào trong tay của Long Nghi thôi.”
Sau khi nghe xong sắc mặt Tiêu Thanh vô cùng nghiêm trọng.
Những chiến sĩ ở Sầm Đô đều là những người chính tay anh huấn luyện ra.
Long Nghi chưa từng đánh một trận chiến nào, nếu lần này mà đánh linh tinh thì hậu quả khó mà lường được
Nhưng bây giờ ngay cả bản thân anh cũng chẳng có gì thì làm sao có thể quản được ông ta chứ! “Bỏ đi.
Tiêu Thanh nói: “Yên lặng theo dõi kỳ biến thôi, còn có tổng tư lệnh ở đó thì chắc sẽ không tạo nên sóng gió gì đâu.”
Sau khi nói vài câu, Tiêu Thanh lại hỏi: “Sau này các cậu định làm gì?”
Tần An nói: “Ba người bọn em muốn ở lại đi theo bên cạnh đại ca. Còn mấy anh em bị thương nặng kia cũng nói đợi sau khi vết thương khỏi rồi cũng muốn đi theo đại ca”
Tiêu Thanh cười khổ nói: “Hiện tại tôi đã là một người vô dụng rồi, mấy người đi theo tôi thì làm sao có tương lai chứ.”
Tần An nghiêm túc nói: “Chỉnh bởi vì nguyên nhân này nên bọn em càng phải ở lại bên cạnh đại ca, bảo hộ an toàn cho đại ca” “Chỉ có đại ca mới là thần soái trong lòng chúng em.
Đội vệ binh bảo vệ chiến thần chỉ đi theo đại ca!” “Đúng vậy! Chúng em chỉ đi theo đại ca!
Tiểu Hắc và tiểu Hồ cũng đồng thanh nói, Tiêu Thanh vỗ vỗ bả vai của bọn họ rồi nói: “Được rồi, vậy thì ở lại đi.” “Cảm ơn đại cal
Lúc này, Mục Thiên Lam đã đến nhà họ Đồ. "Cô Mục, sao cô lại đến đây?”
Đỗ Thiên Sinh cười hỏi.
Mục Thiên Lam yếu ớt nói: “Ông chủ Đỗ, cậu Hàn cháu trai của Giang Nam Vương muốn ép tôi ly hôn với Tiêu Thanh, sau đó kết hôn với anh ta. Tôi không muốn ly hôn với Tiêu Thanh nhưng lại sợ anh ta sẽ hại chết Tiêu Thanh. Tôi muốn nhờ ông nói chuyện với Giang Nam Vương, bảo ông ta đừng để cho cậu Hàn lấy một người phụ nữ đã có chồng được không?” “Tất nhiên là được rồi.
Đỗ Thiên Sinh nở nụ cười vui vẻ nói: “Cô Mục, cô hãy về trước đi, chuyện này cứ giao cho tôi là được. “Ông chủ Đỗ, tôi vô cùng cảm ơn ông!”
Mục Thiên Lam rời đi với vẻ mặt tràn đầy hy vọng.
Đỗ Thiên Sinh lập tức gọi điện thoại cho Giang Nam
Vương. “Ông chủ Đỗ, tìm tôi có chuyện gì thế?” Đỗ Thiên Sinh nói: “Cụ Hàn, tôi nghe nói cậu Hàn muốn kết hôn với vợ của Tiêu Thanh. Chuyện bức ép người ta ly hôn như vậy thì không tốt đầu. Nói thế nào thì anh ta cũng là cậu chủ nhà họ Hàn, nếu lấy một người phụ nữ đã có chồng về thì chỉ sợ sẽ trở thành đề tài nói chuyện cho người khác. Ông hãy khuyên nhủ cậu Hàn đi “Chuyện này thì có liên quan gì tới ông?" Hàn Chấn Thiên không vui nói.
Đỗ Thiên Sinh cười cười nói: “Tôi chỉ nhắc nhở cụ Hàn như vậy thôi, tránh cho đến lúc đó nhà họ Hàn sẽ phải mất mặt vì hành vi của cậu Hàn" "Hừ!” Hàn Chấn Thiên tức giận nói: “Đừng cho rằng tôi không biết ông đang giúp đỡ Tiêu Thanh. Ông còn không cho người Nhật Bản giết cậu ta! Chẳng lẽ ông không biết tối hôm đó trước mặt rất nhiều quyền quý, cậu ta đã khiến tôi mất hết mặt mũi sao?” “Ông giúp cậu ta tức là lựa chọn đối đầu với tôi. Ông nên mừng thầm vì tôi còn chưa tìm ông tính sổ đi, thế mà bây giờ ông còn dám gọi điện thoại cho tôi.” “Nói thật cho ông biết, chỉ cần cháu tôi làm chuyện gì gây bất lợi cho Tiêu Thanh thì tôi sẽ là người đầu tiên ủng hộ nó vô điều kiện. Nó muốn lấy ai thì lấy người đó, nhà họ Hàn chúng tôi cũng không sợ mất mặt. Tốt nhất là ông đừng nhúng tay vào chuyện này, nếu không thì đừng trách tôi không khách khí”
Tút tút...
Trực tiếp bị cúp máy. “Con mẹ nó!”
Đỗ Thiên Sinh tức đến mức ném luôn chiếc điện thoại đang cầm trong tay. “Đi! Đi tìm Hàn Thiếu Đông cho tôi, tìm được rồi thì giết luôn, phải nhớ xử lý cho sạch sẽ vào!” “Vâng, ông chủ!”