Ngay sau khi câu nói này được cất lên, toàn bộ mọi người có mặt đã được một phen dậy sóng. "Trời ạ, hóa ra là cháu của Giang Nam Vương!" "Đây là một nhân vật rất lợi hại đấy!"
Ngay sau đó, nhiều người đã đến chào hỏi Hàn Thiếu
Đông. Ngay cả Đỗ Thiên Sinh cũng đi tới chào hỏi cậu ta. “Tôi đã tự mình nói rõ thân phận rồi, cậu cũng nên bảo danh tính của cậu đi chứ, xem cậu có phải lợi hại hơn tôi không?” Hàn Thiếu Đông nhìn Tiêu Thanh nói.
Mục Hải Long cười ha ha và chỉ vào Tiêu Thanh và nói: "Cậu Hàn, anh ta tên là Tiêu Thanh, anh ta đã từng là một người lính, đã từng chiến đấu đánh giặc, đã từng chuyển gạch và đã từng là người giao hàng. Vợ anh ta là Mục Thiên Lam, mỹ nhân số một phương Đông. Ông nội anh ta là Tiêu Chính Thành đến từ nhà họ Tiêu ở Nghĩa Cảnh, và ông ngoại anh ta là Thẩm Văn Đại đến từ nhà họ Thẩm ở Sơn Nam. Đây là lý lịch của anh ta." "Chỉ thế này thôi sao?"
Hàn Thiếu Đông không khỏi chế nhạo, cậu ta khinh thường nói: "Tôi còn tưởng rằng kinh người như thế nào cơ. Hóa ra chỉ có tỉ chút xuất thân như vậy thôi mà đem so sánh với nhà họ Hàn của tôi thì còn kém xa. "Nhà họ Tiêu, thì quả là nhỏ bé, nhà họ Thẩm thì cũng được, nhưng kể cả là ông ngoại Thẩm Văn Đại của cậu, khi nhìn thấy ông nội của tôi là Hàn Chấn Thiên, tôi sợ rằng ông ta cũng phải kính trọng mà gọi ông nội của tôi là cụ Hàn đấy." "Bởi vì thực lực của ông nội tôi còn cao hơn ông ngoại của cậu rất nhiều." "Mà tôi còn nghe nói, thời gian trước, nhà họ Thẩm đã bị chèn ép trong một khoảng thời gian và gần như phá sản. Với mạng lưới quan hệ chừng này, sao cậu dám nói những lời giả bộ như vậy trong một dịp quan trọng như thế này? Ở chỗ này, những người lợi hại hơn nhà họ Thẩm, không ít hơn năm người đi?"
Nghe thấy vậy, sắc mặt của Thẩm Văn Đại trở nên khó coi.
Bởi vì Hàn Thiếu Đông nói không sai, ông ta không thể so được với Hàn Chấn Thiên, mà nhà họ Thẩm của ông ta cũng không thể so sánh với nhà họ Hàn. “Cậu nói nhảm nhiều như vậy làm gì?” Tiêu Thanh lạnh lùng nói: “Đừng có tưởng rằng cậu rất trâu bò, ở trong mắt tôi, cậu chỉ là con kiến thôi.” "Cậu, mẹ nó...
Mặt Hàn Thiếu Đông tức khắc trở nên đen kịt "Ai đang gọi cháu tôi là con kiến thế?"
Một người đàn ông chải tóc búi dày phía sau, chắp tay sau lưng đi đến bên cạnh Hàn Thiếu Đông "Ông nội, là cái tên này"
Hàn Thiếu Đông chỉ vào Tiêu Thanh.
Hàn Chấn Thiên nhìn theo, ánh mắt ông ta quét qua, sau đó rơi vào trên người Thẩm Văn Đại: "Thẩm Văn Đại, cái tên này liên quan gì đến ông?" “Cháu ngoại của tôi." Thẩm Văn Đại cười trả lời.
Hàn Chấn Thiên lạnh lùng nói: "Bảo cậu ta xin lỗi cháu trai tôi." "Cái này... Rõ ràng là Thẩm Văn Đại có chút ngượng ngùng.
Tiêu Thanh đang định nói gì đó, Mục Thiên Lam đã túm lấy anh, vội vàng nói: "Thực xin lỗi cậu Hàn, tôi thay mặt ông xã tôi xin lỗi anh, thực sự xin lỗi anh."
Cô ấy không muốn làm cho vấn đề trở nên tồi tệ hơn. mừng ực!"
Nhìn thấy vẻ ngoài xinh đẹp của Mục Thiên Lam, Hàn Thiếu Đông không khỏi nuốt một ngụm nước bọt.
Rồi cậu ta nhếch miệng cười: "Nếu như tôi lấy được thuốc đặc trị thì cậu đổi vợ cậu đi, tôi sẽ cho cậu thuốc đặc trị cứu mẹ cậu, cậu thấy thế nào?"
Cậu ta vừa nghe Mục Hải Long nói nên biết Tiêu Thanh cần thuốc đặc trị để cứu mẹ của mình. "Cút ra chỗ khác!"
Tiêu Thanh hét lên. "Tên nhãi con, cậu thật sự là láo xược!"
Hàn Chấn Thiên tỏ vẻ tức giận, ông ta từng bước bước ra và đến chỗ Tiêu Thanh. "Làm sao, muốn đánh nhau sao?"
Tiêu Thanh nheo mắt.
Đỗ Thiên Sinh đi tới và nói với Tiêu Thanh: "Anh không nên làm càn trước mặt cụ Hàn. Về thực lực, ông ta chắc chắn vượt trội hơn anh. Về mối quan hệ, anh cũng không bằng ông ta... Trước khi Long Soái nhập ngũ, vẫn còn là học sinh của cụ Hàn đấy, cụ Hàn là người anh không thể trêu vào đầu. "
Tiêu Thanh nói: "Chính tôi là người ông ta không thể trêu vào
Khi anh vừa dứt lời, thì mọi thứ đột nhiên bùng nổi "Láo xược! Thằng nhãi này thật là càn rỡ!" "Làm sao anh ta lại dám không để cụ Hàn vào mắt chứ, đây là muốn tìm chết hay sao?" "Tôi thực sự nghi ngờ rằng anh ta đến từ bệnh viện tâm thần!"
Sự buộc tội và chửi bởi lung tung vang lên khắp nơi trong hội trường.
Cụ Hàn nằm chặt tay, khỏe mắt nhảy lên, cả người như sắp nổ tung, từ kẽ răng bật ra mấy chữ: "Thẩm Văn Đại bảo cháu của ông quỳ xuống xin lỗi tôi, nếu không thì đừng trách tôi không khách khí với cậu ta! "
Thẩm Văn Đại lúng túng cười: "Cụ Hàn, tính tình của cháu tôi có chút bướng bỉnh, tôi thật sự không thuyết phục được nó."
Tiêu Thanh đánh được cả Long Tiếu Thiên, thì tất nhiên là có thể đánh được Hàn Chấn Thiên, vì vậy ông ta không lo lắng. "Không thuyết phục được cậu ta, đúng không?"
Hàn Chấn Thiên liếc mắt một cái: "Nếu ông không dạy được cậu ta, vậy tôi chỉ có thể thay ông dạy cho cậu ta thôi!"
Nói xong ông ta đang định ra tay.
Thì đột nhiên trong hội trường lại trở nên hỗn loạn. "Đến rồi! Tiến sĩ Legge và tổng giám đốc Tonys lên sân khẩu rồi!"
Hàn Chấn Thiên đang nằm chặt tay thì nghe thấy tiếng động, ông ta lại buông lỏng tay ra.
Bởi vì vợ ông ta bị ung thư cần thuốc đặc trị, lúc này ông ta không muốn ra tay vào mà chọc tức tổng giám đốc Tonys, rồi vì thế mà không thể lấy thuốc đặc trị được. "Cậu chờ đó mà xem, tiệc rượu kết thúc, xem tôi làm sao xử lý cậu."
Bỏ lại những lời này, Hàn Chấn Thiên quay người rời đi. “Chỉ có hai lọ thuốc đặc trị, một cho bố vợ tương lai của tôi, một cho cụ Hàn, không có phần của cậu đâu, mẹ của cậu không được cứu rồi!” Mục Hải Long đắc thắng nói, anh ta ôm Sakurako đi khỏi chỗ của Tiêu Thanh. "Tên này thật đáng ghét!" Mục Thiên Lam nghiến răng.
Lúc này, tổng giám đốc Tonys bắt đầu dùng micro nói tiếng Anh, bên cạnh ông ta có một thanh niên đang cầm micro phiên dịch. "Các vị khách thân mến, cảm ơn mọi người rất nhiều, vì đã nể mặt của Tonys này mà đến tham gia bữa tiệc kết bạn do tôi tổ chức. Tôi vẫn luôn thích văn hóa của Long Quốc, và hy vọng có thể kết bạn với nhiều bạn bè có địa vị ở Long Quốc. Vì thế mà tôi đã mang theo hai lọ thuốc đặc trị ung thư giai đoạn cuối, để sau buổi tiệc rượu kết thúc, nó sẽ được trao miễn phí cho người mà tôi nghĩ là có địa vị cao nhất. " "Theo tôi được biết, trong số những vị khách có mặt ở đây có tổng giám đốc Mã của tập đoàn Ba Tư, Bắc Thanh Vương Đỗ Thiên Sinh, Giang Nam Vương Hàn Chấn Thiên, và một trong bốn dòng họ lớn của Sơn Nam là nhà họ Thẩm và những nhân vật nổi bật khác. " "Tôi thật sự rất vui vẻ, nóng lòng không thể chờ đợi được để được cùng các vị uống rượu rồi trở thành bạn bè, mọi người có bằng lòng làm bạn của tôi không?" "Bằng lòng!"
Mọi người đều thoải mái trả lời.
Bởi vì Công ty Dược phẩm Duy Nhĩ Khang của Tonys sẽ sản xuất hàng loạt các loại thuốc đặc trị chống ung thư trong vòng một hoặc hai năm nữa. Đây là tin mừng của loài người, vì vậy, ngay cả khi nhiều người biết rằng họ sẽ không thể có được loại thuốc đặc trị trong thời gian này, họ tin rằng sau hai hoặc ba năm, nếu cần, họ có thể mua nó. "Vậy thì tôi muốn tới nâng ly cùng các vị
Tonys vui vẻ bước ra khỏi bục với tiến sĩ Legge, ông ta cầm ly rượu vang đỏ và bắt đầu nâng ly chúc mừng và trao đổi với mọi người. “Anh à, người phiên dịch cho tiến sĩ Legge và tổng giám đốc Tonys là người muốn theo đuổi em Hoắc Tử Hoa, anh nghĩ sao về cậu ấy vậy anh?” Thẩm Thị Thu Mai ngượng ngùng hỏi. "Nhìn có vẻ, có vẻ khá tốt." Tiêu Thanh nói. Mục Thiên Lam cười và nói: "Chị cũng cảm thấy khá
Thẩm Thị Thu Mai rất vui vẻ. ổn."
Không lâu sau, Hoắc Tử Hoa và tổng giám đốc Tonys xuất hiện ở gần Tiêu Thanh. "Hoắc Tử Hoa, cậu lại đây."
Tiêu Thanh hét lên.
Hoắc Tử Hoa nhìn sang, thấy Thẩm Thị Thu Mai ở đó, cậu ta chạy tới, cười hỏi: "Xin lỗi, cho em hỏi, anh có phải là anh trai của Thu Mai không ạ?" "Đúng vậy."
Tiêu Thanh cười gật đầu, nói: "Cậu muốn theo đuổi em gái của tôi, có đúng không?" Hoắc Tử Hoa gãi đầu cười, vẻ mặt cậu ấy ngại ngùng, cậu ấy vừa định nói thì một giọng nói lạnh lùng truyền đến. "Nếu dám theo đuổi cô ta, tôi sẽ đánh gãy chân của anh!"