**********
Chương 676
Lúc này, tại nhà họ Phương.
Mục Thiên Lam, Tiêu Vĩnh Nhã, Thẩm Thị Đông, Thẩm Thị Thu Mai, tất cả đều lo lắng cho Tiêu Thanh, họ lo lắng đến mức giống như kiến bò trên chảo nóng, cứ đi một vòng trong sảnh lớn, và đứng ngồi không yên. "Con đi tìm Tiêu Thanh. Con không muốn đợi lâu nữa. Nếu anh ấy còn sống, thì con sẽ trở về với anh ấy. Nếu anh ấy không còn nữa, con sẽ chôn cùng anh ấy. Chết hay sống con cũng muốn ở cùng Tiêu Thanh"
Không biết từ lúc nào, Mục Thiên Lam cô đã trói buộc sự sống chết của mình với Tiêu Thanh, khi Tiêu Thanh làm liều, cô ấy như người mất hồn, tâm lý cô hoàn toàn suy sụp, không thể bình tĩnh được nữa.
Vì vậy, cô ấy đã chạy ra ngoài. "Con đứng lại ngay cho mẹ!"
Ngô Tuệ Lan chạy đến và túm chặt lấy cô "Con là con gái của mẹ, mẹ đã nuôi nấng con lớn lên như thế này. Con lại vì một người đàn ông mà không màng sống chết của mình, thế còn người sinh ra, nuôi con lớn lên như bố mẹ này con không quan tâm nữa sao?" "Me."
Mục Thiên Lam nói với đôi mắt đỏ hoe: "Tính mạng của con là do Tiêu Thanh đã dùng Sâm Huyết Rồng cứu về. Chính vì cái củ Sâm Huyết Rồng này mà Tiêu Thanh mới gặp nguy hiểm đến tính mạng" "Nếu anh ấy không cứu con, anh ấy không lấy Sâm
Huyết Rồng, anh ấy với mẹ anh ấy đều sẽ không bị sao hết." "Mọi chuyện bắt đầu là do con. Con nên đi cùng và chịu áp lực cùng anh ấy. Con không thể để anh ấy chịu đựng một mình. Điều đó quá bất công với anh ấy!" “Mẹ không quan tâm!” Ngô Tuệ Lan kiên quyết nói: “Dù sao con cũng là con gái của mẹ. Mẹ không thể để cho con đi vào chỗ chết, con nói gì thì mẹ cũng không thể lay chuyển đâu!
Mục Thiên Lam định nói gì đó thì đột nhiên điện thoại di động của cô lại vang lên.
Cô nhìn thấy là Tiêu Thanh gọi điện tới, tinh thần cô trở nên chấn động trong tức khắc, cô nhấn máy trả lời. "Tiêu Thanh, anh không sao chứ? Anh có cứu được mẹ không?" "Vợ à. Anh không sao. Mẹ đã được anh cứu rồi. Bây giờ tụi anh đang trên đường đến sân bay. Ước tính khoảng bốn đến năm tiếng nữa tụi anh sẽ đến sân bay Bắc Thanh. Anh muốn báo cho vợ một tiếng bình an. Em chuyển lời với bố, để bố yên tâm nhé. Chờ tụi anh về để được đoàn tụ." "Tốt quá rồi!"
Mục Thiên Lam quá mức vui mừng. "Chồng à, anh quá giỏi rồi. Mọi người đợi anh trở về a!" Sau khi cúp điện thoại, cô đã chia sẻ tin vui với mọi người. "Hu hu hu...
Tiêu Vĩnh Nhã đã khóc vì sung sướng sau khi nghe được tin này. "Ông trời có mắt! Đúng là ông trời có mắt. Mấy tháng trước chỉ có một mình tôi trơ trọi. Sau này Tiêu Thanh trở về với tôi, lại còn có thêm một cô con dâu, cuộc sống của tôi bỗng trở nên có ý nghĩa. "Sau đó tôi còn được nhận con gái tôi Thu Mai, mà bây giờ Thu cũng sẽ trở lại, gia đình của chúng tôi cuối cùng có thể được đoàn tụ, tôi thực sự rất hạnh phúc!
Bây giờ là khoảng bảy giờ tối
Sân bay Quốc tế Bắc Thanh.
Tiêu Vĩnh Nhã, Mục Thiên Lam và một nhóm người đang phấn khích chờ đợi bên ngoài sân bay.
Không biết thời gian đã qua bao lâu. "Nhìn xem! Anh rể của em ra rồi kìa!"
Mục An Phong phấn khích thốt lên.
Tất cả mọi người đều nhìn theo hướng đó, thực sự là họ đã nhìn thấy Tiêu Thanh ôm một người phụ nữ bước ra ngoài. "Thu!" "Mẹ ơi!" "Chị ơi!"
Tiêu Vĩnh Nhã, Thẩm Thị Thu Mai và Thẩm Thị Đông đều chạy đến.
Thẩm Thị Thu đang ngủ trong vòng tay của Tiêu Thanh, được Tiêu Thanh ôm chặt, nghe thấy tiếng hét gọi, bà mở mắt ngay lập tức. "Mẹ, bố và Thu Mai, còn có dì nhỏ, với con dâu của mẹ, tất cả đều đến để đón mẹ về nhà đấy."
Tiêu Thanh cười nói với mẹ mình.
Hốc mắt của Thẩm Thị Thu đột nhiên đỏ lên, bà quay đầu lại, bà nhìn thấy Tiêu Vĩnh Nhã, Thẩm Thị Đông và
Thẩm Thị Thu Mai xuất hiện trước mặt của bà. "Thu, em đã phải chịu khổ rồi!" Tiêu Vĩnh Nhã đã bật khóc khi nhìn thấy sự xuất hiện của Thẩm Thị Thu.
Nhìn hai bên tóc mai muối tiêu của Tiêu Vĩnh Nhã, ông ấy không còn là cậu thanh niên ngày xưa nữa, Thẩm Thị Thu không kìm được nước mắt rơi như mưa, bà run rẩy giọng trả lời: "Vĩnh Nhã, anh cũng chịu khổ rồi, em xin lỗi." "Hu hu hu...".
Tiêu Vĩnh Nhã ôm chặt Thẩm Thị Thu và vùi đầu vào mặt bà ấy, chỉ riêng có khóc lóc và nước mắt mới có thể diễn tả được cảm xúc phức tạp của ông ấy vào lúc này.
Vợ chồng xa nhau hai mươi bảy, hai mươi tám năm rồi lại quay về bên nhau, cả hai ôm đầu nhau khóc lóc nói chuyện tâm tình với nhau.