**********
"Anh là đàn ông, anh có trách nhiệm che chở cho bố mẹ và bảo vệ vợ con, mẹ anh gặp nạn thì làm sao anh có thể bình tĩnh được, làm sao anh có thể không kích động được chứ?" "Vợ hiểu chồng mà phải không?"
Mục Thiên Lam gật đầu, cô vừa khóc vừa nói: "Vợ hiểu chồng, với vợ cũng đặc biệt hiểu tâm trạng của chồng lúc này!"
Tiêu Thanh cười với cô: "Vậy vợ cho phép chồng được một lần bốc đồng nhé?"
Mục Thiên Lam khóc nức nở nói: "Dì nhỏ nói rồi. nhà họ Long ghê gớm lắm, em lo anh đi rồi sẽ không về được nữa, Tiêu Thanh, em không muốn mất anh, em muốn anh an toàn, muốn cả đời ở bên chồng cơ" "Vợ sẽ không cản chồng đi, cơ mà chồng mang vợ đi cùng chồng, được không? Chúng ta đã là vợ chồng thì nên có phúc cùng hưởng, có nạn cùng gánh. Giờ nếu anh mạo hiểm đi, vậy thì chúng ta cùng đi. Sống chết có nhau. Em đã đi qua quỷ môn quan một lần, em không sợ chết, em chỉ sợ mất anh thôi."
Khi nói đến câu này, mặt cô đã tràn đầy nước mắt.
Dì nhỏ nói đáng sợ như vậy, cô biết chuyến đi này của Tiêu Thanh nguy hiểm như thế nào, cô sợ một khi Tiêu Thanh anh ấy rời đi sẽ không bao giờ quay lại được nữa, và cô sẽ mãi mãi mất đi người chồng tốt này.
Tiêu Thanh lau nước mắt cho cô, anh mỉm cười hài lòng và hôn lên trán cô, anh nói: "Bà xã, vợ yên tâm. Chồng của vợ là một anh hùng. Hàng triệu người của đội quân Hưng Hạ còn không giết nổi chồng. Chỉ là một nhà họ Long đơn thuần, sao có thể lấy mạng chồng được chứ?" "Vợ sẽ không mất chồng đâu, chồng cũng không đành lòng bỏ lại vợ, vợ ở đây yên tâm chờ chồng trở về nhé. Nếu có thể, tới lúc đó, chúng ta sẽ sinh một em bé nhé." "Hu hu hu.." Nhưng mà vợ vẫn rất lo lắng cho chồng, chồng đưa vợ đi cùng, rồi chúng ta sẽ cùng nhau an toàn trở về. Chúng ta cùng nhau sinh em bé, được không? "Vợ ngốc này, chồng đi cứu người, nếu vợ đi với chồng, đến lúc đó, chồng cứu được mẹ, nhưng họ lại bắt vợ, cuối cùng chồng lo được đầu thì không lo được đuôi thì phải làm sao? Vì thế vợ phải ở đây, đợi chồng quay lại, đó mới chính là sự hỗ trợ và giúp đỡ lớn nhất đối với chồng.” Tiêu Thanh nước mắt lưng tròng nói.
Mục Thiên Lam nghĩ nghĩ, sau đó cô gật đầu như gà mổ thóc. "Vậy thì vợ sẽ nghe lời chồng, chồng cũng phải nghe lời vợ. Nhất định phải chú ý an toàn. Vợ đợi chồng trở về cùng vợ sinh em bé" "Được."
Tiêu Thanh cười với cô.
Sau đó, chiếc xe hú còi lao đi. "Tần An, đưa người mặc quần áo màu đen ra sân bay. Tôi sẽ đợi cậu ở sân bay, nhân tiện sắp xếp một máy bay chuyên dụng đi Hà Lim."
Tiêu Thanh gọi điện thoại và nói. "Vâng, thần soái, thuộc hạ sẽ làm ngay!" Cũng vào lúc này, nhà họ Thẩm ở Sơn Nam. "Bố à, không xong rồi, Đông gọi điện đến, nhà họ Long đánh đập dã man Thu. Họ quay video gửi cho Tiêu Thanh xem. Tiêu Thanh xem xong như phát điên, nó đã chạy đến cứu mẹ mình rồi. Nếu nó đến nhà họ Long, thì không còn nghi ngờ gì nữa, nó sẽ chết, chúng ta phải làm thế nào? Làm sao cứu nó bây giờ a?"
Thẩm Văn Hạ gấp như lửa đốt sau lưng hỏi.
Vẻ mặt của Thẩm Văn Đại trông vô cùng u ám.
Ông ta cũng trở nên thất thần, chắp tay sau lưng đi vòng quanh sảnh lớn, trong lòng ông ta lo lắng như kiến bò trên nồi lẩu. “Bố à, theo con thấy, chuyện này chúng ta cũng không giúp được gì, thì cũng đừng quản nữa, bố đừng lo lắng, tránh để cho bản thân bị mệt mỏi. Thẩm Thư Sơn nói.
Bop!
Thẩm Văn Đại hung hăng tát ông ta một cái và đạp ông ta cách xa ba mét. "Đều tại mày!"
Thẩm Văn Đại tức giận gầm lên: "Nếu tối hôm qua mày không líu ríu bên tai tao, thì tao cũng sẽ không gọi điện cho ông chủ Long, cũng sẽ không đẩy Thu và Tiêu Thanh vào vào lửa" "Bây giờ thì hay rồi. Nhà họ Long dùng Thu làm mồi nhử để dụ Tiêu Thanh vào bẫy" "Một khi Tiêu Thanh tới nhà họ Long, thì chỉ có cái chết đang chờ nó, ngay cả Thu cũng đều sẽ bị giết." "Hai mạng người đấy! Một người là con gái của tao, một người là cháu của tạo. Thế mà mày bảo tao là đừng quản sao, có phải mày muốn tạo mọi tim của mày ra xem lòng dạ mày đen tối đến mức nào không?"
Thẩm Thư Sơn bị ăn mắng đến mức không dám hé miệng nói câu nào.
Nửa phút sau. "Thắng cả, đi chuẩn bị máy bay chuyên dụng đi, tôi và anh cùng nhau đến nhà họ Long!"