Trong lòng bà ấy bất ổn.
Bà ấy không biết liệu cụ có nói cho ông chủ Long biết tin tức của Sâm Huyết Rồng hay không.
Nếu cụ báo tin cho ông chủ Long thì gia đình của Tiêu Thanh sẽ phải đối mặt với cảnh gia đình tan nát, và người chị gái số khổ của bà ấy cũng sẽ chết một cách oan uổng. "Mong là cụ có thể bình tĩnh và tỉnh táo lại."
Bà ấy nghĩ thầm.
Lúc này, Tiêu Thanh nói: "Dì nhỏ à, con cảm ơn dì đã chăm sóc cho Thu Mai nhiều năm như vậy. Bây giờ Thu Mai không cần phải kết hôn với Đỗ Văn Bách nữa, với cũng có thể nhận bố đẻ của mình rồi. Không biết dì có bằng lòng hay không cho Thu Mai trở về ở với bố con a?
Thẩm Thị Thu Mai nhìn dì nhỏ của mình.
Cô ấy được dì nhỏ nuôi nấng lớn lên, mặc dù rất cô ấy rất không muốn rời xa dì nhỏ nhưng cô ấy vẫn muốn được ở bên bố và anh trai mình, được làm một người con gái tốt, làm một người em gái tốt. "Tất nhiên là có thể rồi."
Thẩm Thị Thu cười và nói: "Thu Mai có thể sớm nhận bố và anh trai của con bé một ngày thì đó là điều may mắn của con bé. Đương nhiên là dì hy vọng con bé có thể hạnh phúc, vui vẻ, chỉ cần con bé sẵn sàng quay lại với hai bố con thì dì cũng sẽ không ngăn cản con bé đâu. " "Con cảm ơn dì nhỏ!"
Thẩm Thị Thu Mai rất vui, cô ngồi bên cạnh dì nhỏ, khoác tay dì nhỏ và nói: "Nếu bố và anh trai con ở Bắc Thanh, con sẽ thường xuyên đến thăm dì và chú. Nếu bố và anh trai con trở về Cổ Cảnh, thì con sẽ về với họ. Khi nào có thời gian, con cũng sẽ đến thăm dì và chú ạ" "Được."
Thẩm Thị Đông sờ sờ đầu của cô ấy, bà nhìn sang Tiêu Thanh, có chút khó khăn mở miệng: "Tiêu Thanh, con có thể nể tình dì nuôi lớn Thu Mai mà giúp nhà họ Thẩm được không?"
Nếu cuộc khủng hoảng trong nhà họ Thẩm được giải quyết thì bà tin rằng cụ sẽ không báo tin cho ông chủ Long, nếu không giải quyết được, ông cụ có thể hướng lưỡi gươm vào Tiêu Thanh, hy sinh cháu trai và con gái của mình để đổi lấy lợi ích của nhà họ Thẩm. "Dì nhỏ cũng đã mở lời rồi, vậy thì con sẽ gọi điện để xem có thể giúp gì cho nhà họ Thẩm không ạ."
Nói xong, anh bấm một dãy số.
Sơn Nam, Nhà họ Thẩm.
Thẩm Văn Đại và những người khác đến nhà họ Thẩm vào lúc nửa đêm, bởi vì nhà họ Thẩm bị chèn ép, mà ông chủ Long lại không giúp đỡ, vì thế họ cả đêm không ngủ. Tất cả họ đều ở trong sảnh lớn, họ đang bàn bạc tìm cách vượt qua cuộc khủng hoảng này.
Nhưng sau một đêm, họ cũng chẳng nghĩ ra cách gì. "Tất cả đều do cái đồ súc sinh Tiêu Thanh gây ra!"
Thẩm Thư Sơn tức giận đùng đùng nói: "Nếu nó không lấy Sâm Huyết Rồng, mà để cho chúng ta lấy, thì cho dù có bị nhà họ Vương chèn ép, nhà họ Ngụy với nhà họ Đỗ cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn, ít nhiều gì thì họ cũng có thể giúp đỡ chúng ta." "Chỉ vì nó mà chúng ta không lấy được Sâm Huyết Rồng, rồi làm cho liên minh tan vỡ. Hai nhà Đỗ và Ngụy không chi viện cho chúng ta làm chúng ta lâm vào tình thế một mình chiến đấu. "Nếu không bởi vì tôi không đánh lại được nó, nếu không phải vậy thì tôi thật muốn bóp chết nó!"
Ông ta đang vô cùng căm tức. Bỗng nhiên, điện thoại di động của Thẩm Văn Hạ vang lên.
Sau khi trả lời điện thoại, Thẩm Văn Hạ hết sức ngạc nhiên nói: "Cụ à, công ty đã gọi điện đến, các ngân hàng lớn đã trả lại toàn bộ số tiền đã thu hồi trước, và cuộc khủng hoảng trong nhà họ Thẩm của chúng ta đã được giải quyết rồi!" "Có thật không?"
Thẩm Văn Đại hưng phấn đứng lên: "Có biết là ai đã giúp chúng ta giải quyết khủng hoảng không?" Thẩm Văn Hạ lắc đầu: "Tạm thời vẫn còn chưa biết ạ, để con gọi điện thoại hỏi các vị chủ tịch"
Ông ta đang định gọi điện thì điện thoại di động của ông ta đột nhiên vang lên, cuộc gọi đến là Thẩm Thị Đông gọi điện tới.
Sau khi điện thoại được kết nối, giọng nói của Thẩm Thị Đông phát ra từ điện thoại: "Tiêu Thanh đã dùng các mối quan hệ giúp đỡ rồi, em không biết là có thể giúp mọi người giải quyết khủng hoảng hay không, nhưng thằng bé đã cố gắng hết sức rồi, em mong là mọi người giữ mồm giữ miệng, và đừng có nói ra những gì không nên nói"
Thẩm Văn Hạ run tay, rồi điện thoại của ông ta rơi xuống đất. "Làm sao thế?"
Thẩm Văn Đại và mọi người trong nhà họ Thẩm nghi ngờ hỏi.
Sắc mặt Thẩm Văn Hạ tái nhợt nói: "Khủng hoảng là Tiêu Thanh đã giúp chúng ta giải quyết, nhưng chúng ta đã "
Đoàng!
Thẩm Văn Đại như bị sét đánh ngang tai, toàn thân ông ta chết lặng, ông ta co quắp nằm liệt trên ghế thái sư, đầu óc ông ta lúc này là một mảnh trống rỗng. Tiếng hét của Thẩm Thị Đông phát ra từ điện thoại: "Này! Này!" "Mọi người đã báo tin tức rồi hả? Đúng không? Nói nhanh lên!" Thẩm Văn Hạ nhấc điện thoại và kể lại đầu đuôi gốc ngọn những gì đã xảy ra đêm qua.
Thẩm Thị Đông đã rất tức giận sau khi nghe ông ta kể: "Sao các người có thể tàn nhẫn như vậy! Vô tình như vậy! Thật hèn hạ mà!" "Chị đang ở trong tay nhà họ Long, mọi người không biết sao? Còn dám nói ra loại chuyện này nữa. Đây là muốn hại chết chị, giết Tiêu Thanh đấy, mọi người có biết không?" "Tôi bị các người làm cho tức chết rồi! Tức chết tôi rồi!"
Thẩm Thị Đông tức giận cúp điện thoại, bà ngồi chồm hổm trên mặt đất, vò đầu bứt tóc, cảm giác muốn phát điên! "Đều là tại mình! Đều là tại mình!"
Bà ấy bắt đầu khóc lóc và tự trách móc bản thân. "Nếu như tối hôm qua, tôi hạ thấp cái thể diện này, đi kêu Tiêu Thanh nhờ thắng bé giúp đỡ nhà họ Thẩm, để thắng bé giúp rồi, thì cụ cũng sẽ không nói cho ông chủ Long biết tin tức "Vốn tưởng rằng cụ sẽ không hại đứa cháu trai tài giỏi như vậy. Nhưng mà, không ngờ lòng của cụ lại đen tối hơn chính bà tưởng rất nhiều. Cụ thật sự là vì lợi ích mà có thể giở bất kỳ thủ đoạn nào!"
Cạch, cạch, cạch!
Tiếng gõ cửa vang lên. "Đông, có chuyện gì vậy?" "Dì nhỏ, có chuyện gì vậy?"
Vừa rồi bà ấy phát điện mà la lên, làm cho Phương Văn Miến, Thẩm Thị Thu Mai và Tiêu Thanh vội vã lên lầu.
Thẩm Thị Đông hít một hơi thật sâu và mở cửa. "Dì nhỏ không sao chứ ạ?"
Thẩm Thị Thu Mai lo lắng hỏi.
Thẩm Thị Đông cúi thấp đầu, bà ấy nghẹn ngào nói: "Ông ngoại của con... Đã bán đứng anh trai con rồi."
Mọi người đều cau mày rồi nhìn nhau.
Tiêu Thanh thản nhiên cười: "Ông ta có thể bán đứng con cái gì chứ? Con là nể mặt dì nhỏ, mới giúp đỡ nhà họ Thẩm. Còn về phần nhà họ Thẩm đối xử với con như thế nào thì cũng chẳng có vấn đề gì cả. Họ có thể làm gì con được chứ? Dì nhỏ đừng buồn nữa ạ
Bổng nhiên Thẩm Thị Đông nghiêm túc nói với Tiêu Thanh: "Ra nước ngoài đi, cả gia đình con ra nước ngoài ngay bây giờ đi, dì sẽ thu xếp cho con, đừng ở lại Long
Quốc nữa, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!" "Dì nhỏ, tóm lại là chuyện gì xảy ra vậy?"
Mục Thiên Lam lo lắng hỏi.
Thẩm Thị Đông biết nếu bà ấy không nói ra thì sẽ không được rồi, vì vậy bà nói với Tiêu Thanh: "Người mặc quần áo màu đen bắt cóc Thiên Lam đệm đó rồi yêu cầu con đổi lấy Sâm Huyết Rồng là do ông chủ Long phái tới." "Sau khi người mặc quần áo màu đen biến mất, ông chủ Long đã nhờ ông ngoại của con tìm hiểu xem người mặc quần áo màu đen có bị con giết hay không hay là anh ta đã nuốt Sâm Huyết Rồng một mình làm của riêng. Ông ngoại của con gọi điện đến yêu cầu dì hỏi, dì biết người mặc quần áo màu đen bị con giết chết, di không dám nói, nên dì đã nói dối ông ngoại con, nói người mặc quần áo màu đen cầm được Sâm Huyết Rồng thì chạy trốn rồi. " "Nhưng mà ngày hôm qua đó, người Nhật Bản lại nói ra sự thật, ông ta nói rằng Sâm Huyết Rồng vẫn nằm trong tay của con. Ông ngoại của con vì muốn giải tỏa khủng hoảng trong nhà họ Thẩm, nên lấy tin tức này đi giao dịch với ông chủ Long" "Bây giờ ông chủ Long biết người con đã giết chết người của ông ta, dựa theo tính cách của ông ta, thì nhất định sẽ trả thù con" "Nếu dì đoán không lầm, người báo thù đã trên đường đến rồi, con nhất định phải trốn ra nước ngoài, nếu không sẽ không thể có người có thể cứu được con! Mau lên!"
Nghe vậy Thẩm Thị Thu Mai lo lắng kêu lên: "Dì nhỏ à, mẹ con đang ở nhà họ Long, mẹ sẽ không vì chuyện này mà bị hại chết phải không dì nhỏ?"