**********
"Ông Thẩm, ông mời Long Soái tới dự hôn lễ sao?"
Đỗ Thiên Sinh phục hồi lại tinh thần, vội vàng hỏi.
Thẩm Văn Đại lắc đầu: "Không phải tôi mời tới." “Ông Ngụy, là ông mời tới à?” Đỗ Thiên Sinh lại nhìn sang Ngụy Văn Huy. "Không có." Ngụy Văn Huy nói: "Cũng không phải là con trai tôi kết hôn. Tôi mời Long Soái tới làm gì? Hơn nữa, tôi cũng không thể mời được Long Soái tới, may ra thì ông cụ nhà tôi mới mời tới được thôi." “Vậy thì kỳ lạ thế.” Đỗ Thiên Sinh gãi đầu, vẻ mặt ông ta đầy vẻ khó hiểu, rồi ông ta tự lẩm bẩm một mình: “Nếu đã không có ai mời Long Soái đến, sao Long Soái lại tới đây?
Ông ta cảm thấy vô cùng khó hiểu. "Ha ha!"
Lúc này, Ngô Tuệ Lan kích động kêu lên. "Chắc chắn là con rể tôi mời tới rồi! Long Soái chắc chắn là do được con rể tôi mời tới đó!" “Bà điên rồi hả?” Thẩm Văn Hạ trừng mắt nhìn Ngô
Tuệ Lan: “Con rể của bà có thể mời được Long Soái sao, đùa cái kiểu gì thể không biết."
Ngô Tuệ Lan không hài lòng nói: "Tôi thật là phải nói cho ông biết nhé, ông thông gia, chính là bố của Tiêu Thanh, hôm sinh nhật ông ấy, Long Soái cũng đã qua để chúc mừng, hôm nay em gái của Tiêu Thanh kết hôn, Long Soái đến chắc chắn là để chúc mừng, chắc chắn cậu ấy là do con rể Tiêu Thanh tôi mời tới đó!" "Im miệng!"
Về cơ bản thì Thẩm Văn Đại không tin điều đó một chút nào.
Ông ta đã từng nghe nói Tiêu Thanh từng làm lính ở Sầm Đô, nhưng Long Soái là người cầm đầu của Đông Kinh. Tiêu Thanh là lính ở Sầm Đô, nhưng mà về cơ bản thì Tiêu Thanh không hề có gì liên quan đến Long Soái, nó có thể mời được Long Soái đến đây sao, đó chắc chắn là điều không thể.
Lúc này, Ngụy Văn Huy mới nói: "Trước tiên đừng để ý xem là ai mời nữa, chúng ta mau đi tiếp đón Long Soái đi!" Đỗ Thiên Sinh vội vàng gật đầu nói đồng ý, sau đó ông ta cũng nhanh chóng đi qua chào hỏi.
Thẩm Văn Đại và mọi người trong nhà họ Thẩm cũng mặt mũi tươi cười tiến đến góp vui. "Long Soái, chào mừng anh hạ cổ đến chơi!"
Đỗ Thiên Sinh vươn tay ra với nụ cười trên môi.
Long Soái không bắt tay ông ta, mà anh đẩy ông ra một bên, đi đến trước mặt Tiêu Thanh và đưa tay ra. "Chuyện này..."
Nhìn thấy cảnh tượng này, ai nấy đều bàng hoàng. Thế mà Long Soái lại lịch sự giơ tay ra với Tiêu Thanh sao? "Đến rồi đấy à, Long Soái."
Tiêu Thanh mỉm cười và nằm tay Long Soái. "Ha ha!"
Long Soái cười nói: "Em gái nhà ta kết hôn, cậu đã thông báo cho tôi rồi, tôi làm sao lại không tới được chứ? Thanh Xuân cách đây rất gần, tôi nhất định phải đến uống rượu mừng, nhưng mà bầu không khí hôn lễ tại hội trường bây giờ dường như có gì đó không ổn nhỉ."
Nghe một lượt những gì Long Soái nói, Thẩm Văn Đại, Đỗ Thiên Sinh và những người khác đều sợ ngây người, họ đưa mắt nhìn lẫn nhau.
Lúc đó họ mới biết rằng Long Soái thực sự được mời đến bởi Tiêu Thanh. "Tiêu Thanh này sao có thể mời Long Soái đến thế!" Trong bụng họ đang gào thét lên câu hỏi này.
Tiêu Thanh lúng túng cười một cái: "Thực xin lỗi, Long Soái, đáng nhẽ em gái tôi kết hôn, tôi mời anh qua uống ly rượu mừng, chính là có thể để cho em gái tôi nở mày nở mặt mà gả đi, cũng một công đối việc để nhà trai biết nhà mẹ đẻ của em gái tôi cũng là gia đình có xuất thân đấy, như vậy cũng là để cho nhà chú rể họ sẽ không dám bắt nạt em gái tôi. " "Nhưng ai có thể ngờ được, thế mà lại xảy ra chút chuyện, nhà chú rể chê bai em gái tôi, họ không muốn em gái tôi làm con dâu. Sự việc xảy ra đột ngột, tôi lại chưa kịp báo tin cho anh, làm anh đi uổng công một chuyến rồi, lại chẳng được uống rượu mừng nữa" "Cái gì cơ!"
Nghe xong những lời này, Long Soái không khỏi kinh ngạc, sau đó anh quay đầu nhìn Đỗ Thiên Sinh, quát lớn: "Ông thực sự mù rồi hả, thế mà lại dám ghét bỏ em gái của Tiêu Thanh, thế khác gì với việc ghét bỏ em gái tôi chứ. Tôi hỏi ông, ông có cái tư cách gì mà ghét bỏ em gái tôi hả?"
Tai nghe thấy những lời đó, cả thân hình Đỗ Thiên Sinh chấn động, cả người ông ta đơ ra.
Em gái của Tiêu Thanh, cũng xem như là em gái của
Long Soái sao? Trời ạ! Tiêu Thanh này, chẳng lẽ anh ta và Long Soái là anh em kết nghĩa hay sao?
Tất cả mọi người đều sững sờ
Người nhà họ Thẩm càng thêm ngơ ngác.
Dù sao thì bọn họ ngàn lần cũng không ngờ tới, Tiêu Thanh mà bọn họ khinh thường, không muốn nhìn, thờ ơ tiếp đãi không chỉ võ công cao cường, mà còn có lai lịch kinh người như vậy! "Ha ha!"
Ngô Tuệ Lan thích tham gia loại trò vui này nhất, bà ta mỉm cười đến bên Long Soái hỏi: "Xin chào Long Soái, cậu còn nhận ra tôi không?" “Dạ, bác là mẹ vợ của Tiêu Thanh, tôi đương nhiên nhận ra rồi ạ.” Long Soái cười nói.
Ngô Tuệ Lan chỉ cảm thấy mặt bà ta như là được dát vàng lên rồi, bà ta tự hào nói với mọi người trong nhà họ Thẩm: "Vừa rồi, tôi nói Long Soái là do con rể tôi mời đến, các ngươi cứ không tin, lại còn hung dữ với tôi nữa, bây giờ nghẹn rồi hả?"
Tất cả mọi người trong nhà họ Thẩm đều không nói nên lời, cả người họ đều nghẹn cứng. “Đúng rồi, Long Soái à." Ngô Tuệ Lan lại nói: “Nhà họ Đỗ, nhà họ Thẩm, nhà họ Ngụy, còn có Thương hội Nhật Bản, bọn họ định bắt tay nhau đánh con rể của tôi, lại còn muốn cùng nhau giật Sâm Huyết Rồng của con rể tôi nữa. Giờ mong cậu cảnh cáo với bọn họ, kẻo bọn họ cướp mất Sâm Huyết Rồng thì gia đình tôi sẽ phải chịu mất mát rất lớn.
Nói giỡn gì chứ, cây Sâm Huyết Rồng có giá mấy chục nghìn tỷ, bà ta mê tiền nhất, bà ta định tìm công ty đấu giá để bán đấu giá, lỡ mà bị mấy người này cướp mất thì bà ta sẽ khóc đến chết thôi.
Long Soái nghe xong thì lạnh lùng nói: "Tôi để lại lời nói ở đây, nếu không sợ chết thì các người cứ đến mà cướp. Mà tôi lại muốn xem... Các người có thể chết mấy lần đấy!"
Nói đến đây, anh nhìn về phía Matsushita: "Đừng có quên, đây là đất của Long Quốc, các người làm ăn trên đất này thì được, nhưng nếu dám làm bậy thì đừng trách tôi đuổi cùng giết tận!" "Hãy biến khỏi đây ngay lập tức, nếu có lần sau, tôi tuyệt đối sẽ không nhẹ tay!" "Vâng vâng vâng!"
Matsushita bị dọa đến kinh hồn bạt vía.
Đây là Long soái, một trong bốn người cầm đầu của Long Quốc. Anh ta chỉ huy hàng triệu lính đánh thuê, và vừa khéo lại đang trấn thủ Đông Kinh. Bắc Thanh nằm dưới sự kiểm soát của anh ta. Nếu anh ta thực sự muốn động tới Thương hội Nhật Bản thì chỉ trong khoảnh khắc là đã có thể làm cho Thương hội Nhật Bản sụp đổ tan tành.
Ngay sau đó, Matsushita kêu người đưa Kiyoto Yamashita đang bị thương nặng đi và chạy trốn khỏi hội trường đám cưới. “Bố, Thiên Lam, dì nhỏ, em gái, mọi người đều đến đây đi, Long Soái đã đặc biệt tới dự hôn lễ, mà rượu cưới còn chưa được uống thì chúng ta hãy tổ chức một tiệc gia đình đi, chúng ta cùng Long Soái uống vài ly nhé.” Tiêu Thanh la lên. . Truyện Ngôn Tình
Mục Thiên Lam và những người khác trên lễ đài lúc này mới hoàn hồn, họ lập tức chạy khỏi lễ đài, đến bên cạnh Tiêu Thanh và chào hỏi Long Soái. "Tiêu Thanh, em gái của cậu rất xinh đẹp. Nếu tôi sớm biết cậu có em gái, tôi phải để cậu giới thiệu em gái của mình cho con trai tôi. Thật tiếc là con trai tôi đã đính hôn mất rồi, vậy là chẳng có cơ hội kết hôn với em gái anh nữa." Long Soái nói một cách tiếc nuối.
Tiêu Thanh bật cười ha ha.
Lúc này, Thẩm Thị Đông yếu ớt hỏi: "Long Soái, khoảng thời gian trước, nhà họ Phương chúng tôi vì mảnh đất Bình Oai Thanh mà đắc tội với ông Đỗ. Cuối cùng nhờ được tổng tư lệnh ra mặt giúp đỡ. Đó có phải là do Tiêu Thanh nhờ anh sử dụng các mối quan hệ giúp đỡ chúng tôi giải quyết khủng hoảng không?" “Là con nhờ Long Soái giúp đỡ.” Tiêu Thanh nói.
Anh không muốn mọi người biết rằng anh có quan hệ với tổng tư lệnh.
Bằng không thì mấy người nhà họ Thẩm thế nào cũng nịnh hót anh, anh không thích những người này. "Vâng...
Long Soái gật đầu: "Là Tiêu Thanh tìm tôi để giúp đỡ.
Ngay sau khi những lời này được nói ra, Đỗ Thiên Sinh và Thẩm Văn Đại đều hối hận đến chết.
Đỗ Thiên Sinh lập tức đến bên cạnh Tiêu Thanh, mặt mũi ông ta tươi cười như hoa nói: "Bác bên nhà thông gian, vừa rồi là do tôi không đúng. Tôi xin lỗi anh, chúng ta để hôn lễ của Thu Mai và Văn Bách được hoàn thành nhé?" "Tôi cam đoạn với anh rằng Thu Mai mà về nhà họ Đỗ, cả nhà họ Đỗ của tôi trên dưới nhất định sẽ đối xử với con bé như tổ tiên của mình, sẽ không bao giờ chạm vào một sợi tóc của con bé. Xin anh hãy nhất định đồng ý nhé!"