Thẩm Thị Thu Mai và Thẩm Thị Đông thấy thế thì trái tìm như thắt lại.
Bà cụ Thẩm cười đắc thắng, như bà ta có thể nhìn thấy cảnh Tiêu Thanh bị đánh tơi bời ngay trong một giây tiếp theo.
Thẩm Văn Đại lạnh nhạt nhìn, ông cũng hy vọng nhóm con cháu nhà họ Thẩm có thể lấy lại thể diện. không thể để một đứa con hoang như Tiêu Thanh xem thường thế hệ trẻ nhà họ Thẩm.
Về những người khác trong nhà họ Thẩm, họ nở nụ cười chế nhạo.
Bọn họ tin tưởng người điên chắc chắn gặp điều xui xẻo, Tiêu Thanh điên cuồng như thế, nhất định tai họa sẽ ập đến "Mấy đứa nhẹ tay thôi. Đừng khiến anh họ mấy đứa trở thành kẻ tàn phế, khiến cho cô dâu Thu Mai tương lai của tôi buồn lòng
Đỗ Văn Bách vội càng hôn lên.
Anh ta sợ Tiêu Thanh tàn tật, Thẩm Thị Thu Mai phải chăm sóc anh ta và không thể kết hôn với người khác.
Sắc mặt Đỏ Thiên Sinh cũng tràm lại, ông rất muộn ngăn cản, nhưng với tình hình hiện tại, nếu ông ra tay thì nhà họ Thẩm sẽ mất hết thể diện, ảnh hưởng đến quan hệ giữa hai nhà họ Đỗ và họ Thẩm.
Vì lý do này, ông ta chỉ có thể lựa chọn im lặng, đổ mồ hội thay Tiêu Thanh.
Ngay tại khoảnh khắc một số con cháu nhà họ Thẩm tiếp cận Tiêu Thanh, Tiêu Thanh di chuyển
Anh nhảy dựng lên, vung chân ba trăm sáu mươi độ, quét bay đám con cháu nhảy lên tấn công anh, sau khi tiếp đất thì ngồi xổm xuống lại vung chân lên ba trăm sáu mươi độ.
Thời điểm anh đứng lên.
Hơn chục đứa con cháu nhà họ Thẩm bị anh quét ngã trên mặt đất, kêu thảm thiết liên hồi.
Mà kể từ lúc anh ra tay tới lúc anh dừng lại chỉ mất ba “Sao có thể xảy ra chuyện này?” giây.
Thẩm Văn Đại cùng con trai, con dâu và bà cụ trợn trừng mắt kinh ngạc, vẻ mặt người nào người đó đều không thể tin nổi.
Thậm chí rất nhiều người phụ nữ trong nhà họ Thẩm cũng không thể tin vào mắt mình, tưởng bản thân hoa mắt, dụi tới dụi lui nhìn lại vẫn là kết quả này.
Bọn họ sốc tới choáng váng, tam quan bị hủy hoàn toàn "Ôi chúa ơi!"
Đỗ Văn Bách nhịn không được sợ hãi thán phục: "Anh vợ quá mạnh rồi? Vậy mà đánh gục nhóm thế hệ trẻ nhà họ Thẩm trong nháy mắt.
Ngay cả Đỗ Thiên Sinh, giờ khắc này cũng không bình tĩnh mà đứng dậy, ánh mắt nhìn Thiệu Thanh thay đổi, từ khinh thường ban đầu chuyển sang tán thưởng.
Phải biết rằng, thế hệ trẻ nhà họ Thẩm đều là kỳ tài võ đạo. Một số còn nổi tiếng trong giới trẻ võ thuật.
Nhưng bọn họ trước mặt Tiêu Thanh, lại không thể chịu nổi một chiêu thức. Điều này đủ để nói rõ, Tiêu Thanh là một người có tiềm năng, nếu như ông có được tiềm năng này trong tay, thì đối phương chắc chắn sẽ có giá trị sử dụng rất lớn!
Và con của ông là em rể của Tiêu Thanh, điều đó có nghĩa Tiêu Thanh có thể làm việc cho ông.
Được một thanh niên cao thủ như thế sao có thể không vui? “Anh trai! Anh thật giỏi!”
Thẩm Thị Thu Mai đã hồi phục sau cú sốc, đi đến trước mặt Tiêu Thanh, phấn khích nói.
Tiêu Thanh sờ đầu của cô cười nói: “Không phải anh lợi hại, là bọn họ quá vô dụng, không thể chịu một chiêu của anh”
Thẩm Thị Thu Mai lè lưỡi.
Mà những từ này đến tại người nhà họ Thẩm lại chói tại tới lạ thường.
Lúc này, Thẩm Thư Sơn đứng dậy và lạnh lùng nói: “Nhóc con, cậu đừng có ngông cuồng, đánh thắng được đám con cháu nhà họ Thẩm không có nghĩa cậu được quyền ngang ngược tại nhà họ Thẩm, có tin hay không chú hai đây sẽ dạy cho cậu biết làm người như thế nào?
Tiêu Thanh nhìn về phía Thẩm Thư Sơn: “Nếu ông không sợ mất mặt, thì cứ tới đây, xem ai dạy ai làm người. Thẩm Thư Sơn tức giận. "Nhãi ranh, đừng quá kiêu ngạo, hôm nay chú hai của cậu phải dạy bảo cậu thật cẩn thận!
Thẩm Thư Sơn tự nhận mình thuộc hàng cha chủ, bị thắng cháu coi thường, đó không chỉ xúc phạm ông ta mà còn chà đạp lên tôn nghiêm của ông ta, ông ta không thể dễ dàng tha thứ như vậy được.
Ông ta siết chặt nằm đấm khiến nó kêu răng rắc.
Thẩm Thị Thu Mai và Thẩm Thị Đông đứng xem một bên, trái tim họ không kìm được đập loạn. “Bố Cho cậu ta biết thế nào là lễ độ!” Thẩm Văn Chí nói. Ông ta bị Tiêu Thanh đạp trúng mặt, hàm răng gãy mất hai chiếc, một bên mặt sưng lên như bánh bao, trong lòng hận Tiêu Thanh đến chết đi sống lại, anh ta không thể chờ đợi được việc có thể nhìn thấy Tiêu Thanh thê thảm hơn mình.