**********
Chương 606
Thẩm Văn Đại nghe vậy, thân thể già nua của ông ta chấn động, nghĩ đến điều đó khiến ông ta khiếp sợ. Ông ta lập tức hét lên: "Văn Vĩ, còn không mau cảm ơn anh họ Tiêu Thanh của cháu!" "Cái gì? Muốn cháu cảm ơn anh ta sao?"
Thẩm Văn Vĩ không làm được, không hài lòng nói: "Anh ta đánh cháu như thế này rồi còn muốn cháu cảm ơn anh ta, cháu không làm được!" "Thằng khốn!"
Thẩm Văn Đại đập bàn nói: "Nếu không phải anh họ đánh cháu, ngăn chặn hành vi của cháu thì cháu đã đánh chết người anh hùng kia rồi, cháu phải lãnh án tử hình, nhà họ Thẩm cũng sẽ bị cháu hại rất thảm cháu có biết không hå?" “Nó đánh cháu là vì cứu cháu, sao cháu lại không biết tốt xấu gì thế!"
Ông ta cũng là bởi vì nể mặt Đỗ Thiên Sinh. Dù sao thì Tiêu Thanh cũng là anh vợ tương lai của Đỗ Văn Bách, ông ta cảm thấy Đỗ Thiên Sinh thể hiện mối quan hệ bền chặt nhưng cũng vì mặt mũi của Thẩm Thị Thu Mai, dù sao thì Thẩm Thị Thu Mai cũng sắp trở thành con dâu nhà họ Đỗ "Mau cảm ơn anh họ của con đi!" Con trai thứ sáu Thẩm Văn Đô hét lên.
Ông nội và bố đều lên tiếng, còn bà nội chọn cách im lặng. Thẩm Văn Vĩ không dám chống lại, không cam tâm đi đến trước mặt Tiêu Thanh. Anh ta định nói, nhưng Tiêu Thanh lại nói: "Đừng cảm ơn tôi, tôi sẽ không nhận đầu Bởi vì người anh đánh là anh em của tôi, là binh lính của tôi. Anh nên xin lỗi chứ không phải cảm ơn!" "Cái gì!"
Mọi người đều sửng sốt. "Người anh hùng bị đánh đó là lính của anh?" Thẩm Văn Đại nghi ngờ hỏi. "Đúng!"
Tiêu Thanh nặng nề gật đầu. "Lính của anh thì sao!" Thẩm Văn Vĩ tức giận nói: "Anh chẳng qua cũng chỉ là một tiểu đội hoặc là liên đội, cũng đã giải ngũ rồi. Có tư cách gì mà yêu cầu tôi làm cái này cái nọ?" "Anh cũng đã đánh tôi, còn bắt tôi phải xin lỗi kẻ một tay kia. Tôi cũng vì chuyện đó mà phải trả giá rồi, bị anh đánh thảm hại như này, rụng mấy cái răng, còn phải đi tù nửa năm, tôi con mẹ nó nợ anh cái gì." "Tên một tay kia có tôn nghiêm, tôi con mẹ nó không có à. Anh có thể tùy ý chà đạp lên tôn nghiêm của tôi đúng không?"
Bup!
Tiêu Thanh đá anh ta xuống đất, nghiêm khắc nói: "Anh em của tôi đã đổ máu và hy sinh cho đất nước, vì vậy cậu ấy mới bị mất một cánh tay. Ở bệnh viện hậu phương, tôi đến gặp cậu ấy, cậu ấy nằm lấy tay tôi và cầu xin tôi cho cậu ấy trở lại chiến trường. Cậu ấy chỉ dựa vào một tay đi phục kích và ném lựu đạn giết chết hơn chục tên Hưng Hạ, giải ngũ quay về cuộc sống bình yên. Để chữa bệnh cho bố mình, không muốn làm phiền tổ chức, chỉ có một tay, thân thể gầy yếu, mang vác vật nặng kiếm tiền chữa bệnh cho bố, đây là tôn nghiêm tối cao và trong sạch nhất, cũng là tôn nghiêm không được phép bị giẫm đạp!" "Còn anh thì sao? Một thằng công tử bột, dựa vào trong nhà có tiền, không coi ai ra gì, dựa vào trong nhà có thế lực ức hiếp nam nữ. Anh có tôn nghiêm gì mà nói?" "Chó cũng không phải, còn muốn nói với tôi về tôn nghiêm, anh xứng đáng sao?"
Tiêu Thanh tức giận không thôi, lại giảm chân lên, Lưu Chí Kiên bị đánh thảm hại như vậy, trong bụng anh vẫn còn cục tức đấy.
Anh có thể chịu đựng bất cứ ai làm nhục anh, nhưng anh sẽ không bao giờ chịu đựng việc người anh em của mình bị sỉ nhục, bị chà đạp!
Sự tức giận này của anh, khiến người nhà họ Thẩm nổi tung rồi. "Phản rồi, thật là phản rồi!" "Dám ở nhà họ Thẩm, dám đánh cháu trai nhà họ Thẩm trước mặt ông cụ Thẩm và bà cụ Thẩm, như vậy mà nhịn được thì còn có gì không nhịn được!" "Mằng người nhà họ Thẩm không bằng con chó, coi nhà họ Thẩm chúng tôi không phát cáu đúng không?"
Từng người một lại xắn tay áo lên.
Ngay cả khỏe mắt của Thẩm Văn Đại cũng giật giật, nằm đấm kêu răng rắc, hiển nhiên là đang vô cùng tức giận! “Ông Đỗ, cho dù là có lý, nhưng quá mức độ thì có lý cũng trở nên vô lý. Tôi có thể hiểu được sự trút giận của cậu ấy dành cho người anh em của mình, nhưng ở trước mặt tôi mà lại không kiêng nể gì cả, có phải tôi nên cho cậu ấy biết điều chút không?" Ông cụ Thẩm nhìn Đỗ Thiên Sinh hỏi.
Đỗ Thiên Sinh quả thật là bởi vì Tiêu Thanh là anh trai của Thẩm Thị Thu Mai nên ông ta giúp Tiêu Thanh cho anh thể diện, nếu không thì ông ta cũng lười đi quản chuyện của Tiêu Thanh.
Nhưng ông ta phải thừa nhận rằng, cơn tức giận này của Tiêu Thanh đã quá mức độ rồi.