Anh ta đang rất hả hệ. "Đáng chết! Đáng chết!”
Tiêu Thanh rống giận, trên người lóe lên tia sáng chói. Khí tức chiến thần lập tức tụ lại thành một vòng bảo hộ trong suốt bao lại quanh người Tiêu Thanh.
Ầm ầm ầm.
Từng viên bạn bắn thẳng lên vòng bảo hộ, làm vòng bảo hộ bị tấn công đến lõm vào, từng viên đạn bay đến xoay tròn quanh vòng phòng hộ nhưng lại không cách nào xuyên qua chiếc vòng. "Mẹ ơi!"
Tống Diệu Văn sợ hãi muốn nứt toạc hai mắt ra.
Nhưng rất nhanh, anh ta đã xé họng hô to: "Nổ súng! Tiếp tục nổ súng đi! Đánh chết nó! Đánh chết nó cho tao!"
Pång pång pång.
Tiếng súng vang lên tổng cộng năm giây.
Mười tám tay súng đã bắn hết tất cả viên đạn.
Nhưng!
Không có một viên nào chạm nổi vào người Tiêu Thanh, tất cả đều bị tầng bảo hộ trong suốt kia ngăn lại.
Bang bang bang!
Mười tám tay súng, toàn bộ kinh ngạc làm rơi súng khỏi tay, hai mắt trừng so với mắt bò còn lớn hơn, vẻ mặt hoảng sợ cực kỳ! "Anh ta mẹ nó là một đại tông sư võ đạo đỉnh cấp!"
Có tay súng kinh ngạc quá đỗi mà kêu lên.
Bọn họ vốn đang chuẩn bị quay người chạy trốn. "Đi chết hết đi!"
Lúc này, Tiêu Thanh gầm lên giận dữ. Phut phut.
Gần hai trăm viên đạn lấy tốc độ như cũ mà bay về, xuyên qua người của mười tám tay súng, trên mỗi một người chịu mười mấy phát, toàn bộ ngã xuống đất, mất mạng tại chỗ!
Bich bich.
Lúc này, hai chân Tống Diệu Văn đã mềm nhũn, co quắp ngồi dưới đất, nước tiểu nháy mắt cũng chảy ra, trong con người hiện lên toàn tro tàn. "Bà xã!"
Tiêu Thanh kêu một tiếng.
Không nhận được tiếng trả lời.
Anh lập tức nhảy lên một cái, tựa như mãnh thú, nhảy cao lên hơn mười mét, bay thẳng lên ban công lầu ba. "Đánh chết Tiêu Thanh!"
Hai tay súng từ trong phòng chạy thẳng ra ban công. "Mẹ nó!"
Một giây ngay khi bọn họ nhìn thấy Tiêu Thanh bay lên từ ban công đều sợ hãi lui về sau, vô ý thức móc Desert Eagle ra.
Pång pång pång. "Đi chết đi!"
Tiêu Thanh bước lên đón đạn, bóp lấy cổ hai người, nháy mắt bẻ gãy đầu hai người họ, mùi máu tươi gay mũi lập tức lan ra cả phòng. "Đừng giết tôi! Van xin anh đừng giết tôi! Tôi sai rồi! Sau này không dám như vậy nữa. "
Tổng Diệu Văn bị dọa đến bay mất hồn, dập đầu quỳ mạnh lên mặt đất. "Vợ! Anh đến rồi!"
Tiêu Thanh chạy vào trong phòng, leo lên giường xem xét, lại không thấy Mục Thiên Lam đâu, nắm lấy cổ áo Tống Diệu Văn, lôi anh ta lên, từ hàm răng rít lên mấy chữ: "Vợ của tôi đâu?" "Cô cô cô ấy….
Tống Diệu Văn bị dọa đến nói không nên lời, cũng chẳng dám nói. "Nếu không nói, tạo ném mày xuống dưới đó!" . Chap mới luôn có tại ( TгùмTruyện .мE )
Tiêu Thanh quát. "Hic... hic..."
Tống Diệu Văn khóc lên. "Cô ấy... cô ấy... đang trong phòng tắm."
Âm!
Tiêu Thanh đập mạnh Tổng Diệu Văn xuống đất, xông vào phòng tắm.
Kết quả, vừa tiến phòng tắm. Cập nhật chương mới *nhất tại TгцуenАРР.cом
Âm!
Tiêu Thanh như bị sét đánh trúng đầu, cả người thần thờ, bỗng cảm giác trời như sập xuống
Chỉ thấy trong phòng tắm tràn ngập máu tươi. Mà Mục Thiên Lam thì nằm trong vũng máu đó.
Trên tay cô cầm một mảnh thủy tinh, cả người bị máu tươi nhiễm đỏ, gương mặt trắng bệch như tờ giấy, không nhúc nhích, không biết sống chết thế nào.
Thấy cảnh này, Tiêu Thanh bỗng cảm giác cả người bất lực, hồn phách như bị rút sạch, hô hấp đột nhiên gấp rút lên. "Vợ ơi!"
Anh đã bắt đầu hoảng lên.
Một người bình thường luôn rất vững vàng, giờ phút này lại lộ vẻ không biết làm sao, vội ngồi xổm xuống bên cạnh Mục Thiên Lam, đẩy người cô, thấy Mục Thiên Lam không chút phản ứng, chỉ thở mấy hơi yếu ớt.
Có lẽ hơi thở Mục Thiên Lam đã yếu vô cùng, hay có lẽ đã không còn thở rồi.
Tóm lại, kiểm tra hơi thở không được khiến lòng của Tiêu Thanh lập tức như rơi xuống vực sâu không đáy. "Vợ, em không được có chuyện gì, không thể có chuyện gì, nhất định phải chống đỡ, em nhất định phải chống đỡ cho anh!" Tiêu Thanh ôm lấy cơ thể mềm mại của Mục Thiên Lam, nhanh chóng xông ra phòng tắm.
Bên trong gian phòng, Tống Diệu Văn bị đánh đến mức xương đã gãy hết, tốn rất nhiều sức mới chật vật đứng lên được.
Nhưng thấy Tiêu Thanh ôm Mục Thiên Lam lao ra, anh ta bị dọa đến hận không tìm được một cái lỗ chui xuống trốn đi.