Cô rất uất ức.
"Bộ dạng lúc khóc của cô thật khiến người muốn thương yêu."
Tống Diệu Văn cười đi đến trước mặt Mục Thiên Lam, nắm cằm của cô, định hôn lên môi cô.
Chát!
Mục Thiên Lam đẩy tay anh ta ra, lui về phía sau hai bước, tức giận nói: "Tôi khuyên anh nên biết tôn trọng chút đi. Chồng tôi quen một đạo trưởng rất mạnh, nếu để chồng tôi biết anh dám vô lễ với tôi như vậy, anh ấy chắc chắn sẽ không nương tay!"
"Ha ha!"
Tống Diệu Văn cười to, rồi sau đó gọi: "Lôi cô ta ra, để cô ta xem thử. Ai không nương tay với ai!"
Mỹ nhân “Như ý truyện” bị đánh ghen ngay tại nhà riêng
Thông tin nữ diễn viên Vương Tử Văn bị đánh ghen tại nhà đang lan truyền với tốc độ chóng mặt trên mạng xã hội Trung Quốc, khiến nữ diễn viên của “Như Ý truyện” phải lên tiếng....
Chi tiết
QC
Dứt lời. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnApp
Hai mươi người đàn ông mặc âu phục, móc hai mươi khẩu Desert Eagle ra, nhắm về phía Mục Thiên Lam.
"Chuyện này, chuyện này, chuyện này..."
Mục Thiên Lam nhìn thấy, cơ thể mềm mại lạnh run, trong mắt đầy vẻ hoảng sợ.
Cái này là súng Desert Eagle...!
Trong nhận thức của cô, súng không gì không phá được!
Hơn nữa nhiều súng như vậy, cho dù Tiêu Thanh với đạo trưởng Lưu ở đây, chỉ cần tất cả nổ súng, Tiêu Thanh với đạo trưởng Lưu sẽ bị bắn thành cái sàng!
Lúc ở Cổ Cảnh, thuộc hạ của Hoàng Kim Long cũng nhắm rất nhiều súng Desert Eagle về phía Tiêu Thanh.
Lúc ấy khiến cô rất sợ.
May thay đúng thời khắc mấu chốt, Triệu Minh Vũ mang vệ đội binh tới. Lúc này mới cản được kiếp nạn của Tiêu Thanh.
Mà bây giờ, Tống Diệu Văn đến có chuẩn bị, dù Tiêu Thanh ở đây cũng không ngăn được.
Nghĩ vậy, cả người cô lo lắng. "Sợ đúng không?"
Tống Diệu Văn lạnh lùng cười: "Lần trước ở Cổ Cảnh, vận may chồng cô nhiều. Có đội vệ binh tới, nếu không anh ta đã sớm bị Hoàng Kim Long ra lệnh bắn chết."
"Mấy tháng này tôi vẫn luôn muốn báo thù, nhưng rồng mạnh khó áp rắn địa phương, tôi đã nhờ dượng tới Cổ Cảnh xử chồng cô."
"Nhưng lại không nghĩ đến, Thiên Đường có lối mấy người không đi. Địa Ngục không cửa mấy người lại vào."
"Vốn đêm đó, tôi định để lại cô với chồng cô trên du thuyền, sau đó lén gọi điện thoại cho dượng, để dượng phải người tới giết chồng cô. Rồi chơi đùa với đệ nhất mỹ nữ phương đông là cô, kết quả mấy người không ở lại, nên mất cơ hội giết mấy người."
"Cũng may Hải Yến nghĩ ra cách hay, giúp tôi tìm ra công ty của cô, vì thế tôi mượn hai mươi tay súng này của anh họ để giết chồng cô. Không nghĩ tới anh ta may mắn không tới."
"Nhưng không sao, chờ tôi đưa cô đi. Chơi cô xong rồi gọi điện cho chồng cô. Để anh ta tới cứu cô, chỉ cần anh ta đến thì lập tức nổ súng, tôi không tin không bắn chết được anh ta!"
Mục Thiên Lam nghe xong, cơ thể mềm mại run rẩy, sắc mặt sợ hãi trắng như giấy.
"Cậu Tống, anh bỏ qua cho chồng tôi đi."
Cô sắp khóc.
Cô biết rõ Tiêu Thanh, một khi biết cô gặp nguy hiểm. Cho dù núi đạo hay biển lửa anh cũng dám xông vào.
Cô thực sự sợ Tiêu Thanh trúng bẫy, bị bắn thành cái sàng nhiều lỗ.
"Cô thấy chuyện đó có khả năng không?"
Tống Diệu Văn cười đùa hỏi.
Cao Dương cười lạnh nói: "Mục Thiên Lam, phục vụ cậu Tống cho tốt, khiến cậu Tống thoải mái. Nếu anh ta vui, hài lòng với cô, có khả năng sẽ chỉ khiến chồng cô thành kẻ tàn phế, ít nhất còn giữ được mạng." Bạn đang đọc truyện tại TruyệnApp
"Nếu cô không khiến cậu Tống thấy thoải mái, cậu Tổng tức giận, chồng cô sẽ bị bắn thành cái sàng!"
Mục Thiên Lam hoảng sợ lắc đầu: "Tôi không làm được, chồng tôi đối xử với tôi tốt như vậy, tôi còn chưa cho anh ấy, tôi sẽ không cho bất cứ người đàn ông nào khác!"
Nói xong, cô quay người muốn chay.
"Bắt lại cho tôi!"
Tống Diệu Văn quát to một tiếng.
Lập tức có mấy tay súng xông tới bắt Mục Thiên Lam.
"Thả tôi ra! Mấy người thả tôi ra!" Mục Thiên Lam vùng vẫy kịch liệt. "Đưa cô ta tới biệt thự riêng của tôi." Tống Diệu Văn ra lệnh.
"Vâng!"
Mục Thiên Lam lập tức bị mang đi.
"Ha ha!"
Mọi người cười to.
Hàn Thanh Văn nói: "Cậu Tống, anh chơi xong rồi có thể cho tôi mượn chơi không, tôi nhớ thương Mục Thiên Lam lâu lắm rồi."
"Cậu Tống, em cũng muốn chơi một lúc."