*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi Thẩm Thị Đông nói xong liền rời khỏi nhà họ Phương, đến Tinh Vũ Quán để mời sư phụ Lôi.
Bà ta vừa rời đi, bà cụ Phương liền trút giận lên Tiêu Thanh: "Cháu mời đạo trưởng Lưu đến cứu Văn Miến, chuyện này bà cảm ơn. Nhưng các cháu không hiểu rõ sự nham hiểm của thế giới này một chút nào, càng không biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói."
"Tiêu diệt nữ quỷ kia là cứu được bà cụ Phương Văn Miến, nhưng nếu không nhắc đến chuyện có người đứng phía sau hãm hại nó, Thị Đông sẽ không động tới kẻ giật dây tất cả những chuyện này. Như vậy sẽ không đắc tội với thương hội Nhật Bản, càng không mang đến họa diệt môn cho nhà họ Phương."
"Các cháu vốn dĩ không biết được thương hội Nhật Bản đáng sợ tới mức nào. Thế lực đứng sau lưng nó là trùm tài chính Mitsui, có ảnh hưởng trực tiếp đến huyết mạch kinh tế của nhiều tỉnh ven biển tại Trung Quốc"
"Thị Đông cũng quá là nôn nóng, chạy thẳng tới thương hội Nhật Bản xé rách mối quan hệ với người ta. Biết chuyện này có nghĩa như thế nào không?"
"Chuyện này có nghĩa là, thương hội Nhật Bản từ nay không cần phải lén lút đối phó với nhà họ Phương nữa, cứ thế trực tiếp lật đổ tập đoàn Thiên Phương, hơn nữa có thể lấy mạng chúng ta bất cứ lúc nào, đã hiểu chưa?"
"Nhà họ Phương lần này thật sự bị các người đẩy lên đầu sóng ngọn gió rồi!"
Thân thể già nua của bà cụ Phương vì cơn tức này mà không thể kiềm chế được run rẩy.
"Bà nội, bà nội, bà nói những chuyện này với bọn họ để làm gì? Những người ở tầng lớp dưới đáy sao có thể dùng bộ não bé như con kiến của mình để hình dung sự khủng bố của thương hội Nhật Bản được chứ? Có khi ngay cả trùm tài chính Mitsui là gì cũng chẳng biết cũng nên!" Phương Gia Ngọc cay nghiệt nói.
Thẩm Thị Thu Mai bất mãn: "Không cho phép cô nói anh trai tôi như thế, anh ấy cố gắng đến vậy cũng chỉ vì muốn tìm ra kẻ đứng đằng sau, giúp chủ nhỏ được giải thoát. Lời trách cứ của mọi người sẽ làm cho anh ấy rất thất vọng."
“Cô câm miệng cho tôi!" Bà cụ Phương hét lên: “Hơn hai mươi năm trời. Cô ăn của nhà này, dùng của nhà này, mà khuỷu tay còn đi chĩa ra ngoài, tiền của nhà họ Phương xem ra đã vứt cho chó ăn hết cả rồi!"
Lời vừa nói ra, Tiêu Thanh lập tức tức giận nói: "Hết bao nhiêu tiền, ra giá đi, tôi sẽ trả thay em gái mình!"
Mục Thiên Lam lập tức lấy điện thoại di động ra, mở ngân hàng trực tuyến, nói: "Ra giá, báo số tài khoản đi."
Cô cũng tức giận không kém, Thẩm Thị Thu Mai ngoan như vậy, sao họ có thể dùng những từ ngữ này khi nói về cô ấy?
“Nhà họ Phương chúng tôi có tiền, không tiếc gì mấy đồng dơ bẩn của các người!" Bà cụ Phương tức giận nói: “Chỉ cần các người chủ động đến thương hội Nhật Bản xin lỗi và giải thích với chủ tịch là được."
Tiêu Thanh lạnh lùng nói: "Bọn họ đến làm chó cho tôi còn không xứng, nói gì đến tư cách bắt tôi xin lỗi?"
"Cậu..."
Bà cụ Phương tức đến nghẹn thở, cả khuôn mặt già nua đều đỏ bừng.
Phương Gia Ngọc nhảy ra: "Anh mới là đồ không xứng làm chó cho người Nhật Bản!"
Bốp!
Đạo trưởng Lưu tát vào mặt cô ta một cái, chửi ầm lên: "Đồ đàn bà điên rồ, tóc dài não ngắn, có biết cậu Onoy là sự tồn tại đáng sợ như thế nào không? Ngay cả hoàng đế Nhật Bản thấy cậu Tiêu còn phải nể mặt ba phần, một thương hội Nhật Bản lấy cái gì cho cậu Tiêu để vào mắt?"
“Ông mới là đồ điên!" Phương Gia Ngọc che mặt hét lên: “Các người kẻ thì nghèo kiết xác, kẻ thì giả thần giả quỷ, tới nhà tôi chẳng qua cũng chỉ để lừa tiền, còn dám nói bậy bạ linh tinh. Muốn bao tiền thì nói luôn đi, tôi cho các người, sau đó cút ngay khỏi nhà họ Phương cho tôi!"
Cô ta không thể chịu đựng được nữa.
Từ nhỏ đến giờ cô ta chưa từng bị ai đánh, nhưng hôm nay lại bị tát đến hai lần.
Ngày hôm nay đối với cô ta mà nói là một ngày quá nhiều sỉ nhục!
"Một xu cũng không cần, chút tiền đó của nhà họ Phương chẳng đáng cho tôi để vào mắt!"
Bỏ lại những lời này, Tiêu Thanh cứng rắn kéo Thẩm Thị Thu Mai rời đi. "Các người..."
Trần Khải Vương không thể nổi giận, chỉ đành hạ giọng nói: "... nhịn một chút không được sao? Nếu người Nhật Bản tìm đến nhà họ Phương thì liền đẩy bọn họ ra, chờ người Nhật Bản ra tay giết họ thì lập tức cùng người ta giảng hòa. Giờ đuổi họ đi khác gì là cứu mạng họ chứ? Còn không mau nhanh chóng ngăn họ lại, rồi cầu xin người ta quay trở về?"
Người nhà họ Phương nghe thấy vậy, cảm thấy rất có lý.