*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Không phải bà muốn đổ tội cho ai là đổ, muốn uy hiếp là có thể uy hiếp đâu nhé!”
Thái độ của ông ấy cũng rất kiên quyết.
Thẩm Thị Đông nghiến răng. Vốn dĩ bà ấy muốn dùng thái độ cứng rắn để khiến Thương hội Nhật Bản từ bỏ ý định hãm hại Phương Văn Miến một lần nữa. Nhằm tránh cho Phương Văn Miến bị hại, cho nên bà ấy mới nói như vậy.
Kết quả ngoài sự mong đợi của bà ấy. Thái độ của Okamura Kobashi cũng rất cứng rắn, khiến bà ấy ngạc nhiên.
Nếu gia đình họ Thẩm có thể giúp đỡ, đương nhiên bà ấy không sợ. Nhưng vấn đề là gia đình nhà họ Thẩm lại đối xử với bà ấy một cách rất chung chung. Nên chắc chắn họ sẽ không dốc toàn lực để giúp đỡ bà. “Tốt!”
Bà ấy vẫn khăng khăng: “Đừng có thêm lần thứ hai, nếu không, tôi sẽ không khách sáo với ông đâu!”
Sau khi Thẩm Thị Đông và những người khác rời đi, Okamura Kobashi quá tức giận và nói: “Dám đe dọa tôi, bà sẽ không bao giờ sống qua tháng sau!”
Khi trở lại nhà họ Phương, vẻ mặt của Thẩm Thị Đông trở nên cực kỳ nghiêm trọng.
“Thẩm Thị Thu Mai.”
Bà ấy suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên cầm lấy tay Thẩm Thị Thu Mai, sốt sắng nói: “Dì nhỏ đã nuôi nấng cháu nhiều năm như vậy, bây giờ cháu đã trưởng thành, cũng đã tìm được anh trai của mình rồi. Cháu nên trở về bên cạnh anh mình, sống chung với anh đi cháu”
Sau đó, bà nhìn Tiêu Thanh một lần nữa: “Cậu có muốn Thẩm Thị Thu Mai sống với mình không?”
Tiêu Thanh nhìn Mục Thiên Lam và muốn hỏi ý kiến của Mục Thiên Lam.
Nói thật, anh có ấn tượng rất tốt về em gái Thẩm Thị Thu Mai của mình. Cô ấy là một cô gái ngoan ngoãn và hiểu chuyện, tuy là em gái cùng bố khác mẹ nhưng cô gái này cũng như anh, từ nhỏ đã không có nhận được tình yêu của mẹ, càng không có tình cảm của bố dành cho mình. Vì vậy, anh cũng sẵn sàng coi cô như em gái của mình.
“Chúng tôi đồng ý” Mục Thiên Lam nhìn thấy suy nghĩ của Tiêu Thanh, mỉm cười và nói: “Có em Thẩm Thị Thu Mai cũng tốt, dù sao Tiêu Thanh cũng không có anh chị em. Thẩm Thị Thu Mai cũng coi như là em ruột của anh ấy, tất nhiên là chúng tôi sẽ đồng ý ở chung với cô ấy.
Tiêu Thanh gật đầu và hỏi: “Thẩm Thị Thu Mai. Em có muốn sống cùng anh và chị dâu không?”
Thẩm Thị Thu Mai nhìn Tiêu Thanh, cô ấy muốn nói đồng ý.
Vì Tiêu Thanh là anh trai ruột của cô ấy, nên việc sống cùng anh ruột mình thì cũng có thể tìm lại bố ruột. Chuyện này rất tốt.
Nhưng mà.
Cô ấy chợt đỏ bừng mặt và lắc đầu: “Em không muốn rời xa dì nhỏ, bởi vì em biết, dì nhỏ muốn em sống với anh trai, là vì dì nhỏ lo cho em sẽ gặp nguy hiểm. Nên mới mong em rời xa dì nhỏ.”
"Đương nhiên là em rất muốn sống với anh, nhưng em lại sợ mất dì nhỏ. Em muốn ở với dì nhỏ. Em không muốn dì nhỏ gặp nguy hiểm.
Đang nói thì cô ấy nhào vào vòng tay của Tiêu Thanh và bắt đầu khóc: “Anh à, tha thứ cho em vì không thể đi cùng anh. Dù sao em cũng được dì nhỏ nuôi dưỡng tới lớn. Nếu dì nhỏ không gặp nguy hiểm, em rất sẵn lòng sống với anh. Nhưng bây giờ dì nhỏ đang nguy hiểm, em muốn ở lại bên cạnh dì.”
Tiêu Thanh vỗ nhẹ vào lưng cô. Thẩm Thị Đông cũng an ủi: “Thẩm Thị Thu Mai. Dì nhỏ đâu có nguy hiểm gì, cháu đừng nghĩ lung tung. Dì nhỏ chỉ cảm thấy cháu rất dính anh trai và chị dâu, nên muốn cháu sống với anh và chị dâu cháu. Đừng nghĩ vớ vẩn như vậy”
"Không!”
Thẩm Thị Thu Mai rời khỏi vòng tay của Tiêu Thanh và lắc đầu: “Cháu biết thái độ của nhà họ Thẩm đối với dì nhỏ. Nhà họ Thẩm sẽ không giúp dì quá nhiều đâu. Vả lại, thương hội Nhật Bản đáng sợ thế nào, chúng ta đều hiểu rõ mà."
“Dì nhỏ sợ thương hội Nhật Bản dã tâm không dứt sẽ tới hại dì nhỏ và chú. Dì sợ sẽ liên lụy cháu, nên muốn cháu với anh trai đi.”
“Từ nhỏ cháu đã không có bố mẹ. Dì và chú đã nuôi cháu lớn lên. Dù có chết cháu cũng chết theo dì. Cháu không thể bỏ mặc dì lúc này”.