*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Văn Miến.”
Vừa vào phòng liền nhìn thấy Thẩm Thi Đông đang ở bên cạnh giường liền hoảng sợ hét lên.
Ở trên giường, Phương Văn Miến nằm co quắp, đôi mắt mở to, tất cả đều trống rỗng, không thể nhìn thấy con ngươi đâu nữa.
“Dượng nhỏ, dượng đừng làm con sợ mà dượng nhỏ. Hu hu..."
Thẩm Thị Thu Mai vô cùng sợ hãi khi thấy cảnh này, liền chạy đến bên giường khóc.
"Bố!"
Phương Gia Lộc và Phương Gia Vũ cũng chạy đến bên giường gào khóc.
Bà cụ Phương lau nước mắt: “Văn Miến có lẽ đã đi rồi. Hu hu...”
“Âm khí nặng quá!”
Lưu Học Đạo nói xong liền rút từ trong túi càn khôn ra hai lá cây, dùng nó lau lên mắt rồi chăm chú nhìn. Chỉ thấy có một người phụ nữ mặc kimono đang nằm sấp trên người
Phương Văn Miến. “Yêu quái to gan dám xuất hiện giữa ban ngày ban mặt!”
Lưu Học Đạo lẩm bẩm rồi lấy ra một tấm bùa chú hô to: “Tránh ra! Mau tránh ra cho tôi! Đừng cản trở bần đạo thu phục yêu quái!”
“Ông cút ra cho tôi!”
Phương Gia Lộc quát: “Bố tôi đã sắp chết rồi, đừng cản trở bố tôi nói lời trăn trối nếu không tôi sẽ giết chết ông đấy!”
Lưu Học Đạo sốt ruột hét lên: “Nếu không tránh ra, bố cậu sẽ bị yêu quái hút hết sinh lực mà chết. Mau tránh ra!”
“Tránh cái chó gì! Làm sao có yêu quái được, ông đừng ở đây nói hươu nói vượn, giả thần giả quỷ, tôi sẽ đánh chết ông đấy, ông tin không!” Phương Gia Vũ lên tiếng chửi rủa.
Lưu Học Đạo tức giận đến run người.
Tất cả mọi người đều không tin lời của Lưu Học Đạo, bọn họ đều cho rằng Lưu Học Đạo giả thần ở đây gạt người.
Chỉ có Tiêu Thanh là tin lời của Lưu Học Đạo nói, không nói lời nào liền bước đến kéo Phương Gia Lộc và Phương Gia Vũ sang một bên, chừa ra khoảng trống.
“Tên cổ hủ thối tha, giả thần đến nhà tôi lừa tiền. Mau cút đi! Còn không để anh em tôi tiễn bố lần cuối, có tin là..."
Phương Gia Lộc chưa nói xong. Lưu Học Đạo hét lên:
“Lập tức tuân lệnh!”
Sau đó cầm tấm bùa trong tay ném ra.
Giây tiếp theo!
"A!"
Một tiếng kêu thảm thiết của phụ nữ vang lên, nhanh chóng vang vọng khắp phòng.
“Ai đang kêu thế?”
Mọi người đều kinh ngạc, nhanh chóng đưa ra câu hỏi.
Bọn họ chỉ nghe được tiếng kêu thảm thiết của phụ nữ. Nhưng không nhìn thấy người phụ nữ mặc kimono.
Ngay cả Tiêu Thanh cũng không nhìn thấy.
Nhưng mà, Tiêu Thanh có thể nhận ra nguy hiểm trong phòng bằng giác quan thứ sáu nhạy bén của anh.
Chỉ khi Lưu Học Đạo mở con mắt trời mới có thể nhìn thấy thứ mà mọi người không nhìn thấy.
Lúc này trong tầm mắt của Lưu Học Đạo. Thấy một người phụ nữ mặc kimono với khuôn mặt trắng bệch đang lơ lửng trên giường, hung hăng nhìn chằm chằm ông ta.
“Còn dám nhìn bần đạo, ta nhất định phải thu thập ngươi!”
Nói xong, ông ta lấy ra một thanh kiếm bằng tiền, kẹp nó vào ngón tay giữa và vuốt qua nó.
"Đi!"
Ông ta quát một tiếng, lập tức thanh kiếm bằng tiền kia lao nhanh đi như một viên đạn.
Có lẽ nhìn thấy sức mạnh của thanh kiếm bằng tiền kia, người phụ nữ mặc kimono nhảy dựng lên. Gắn chặt vào trần nhà, thanh kiếm bằng tiền từ dưới xẹt lên đóng chặt trên tường.
"A a..."
Người phụ nữ kimono kia kêu thảm thiết, sau đó nhanh chóng bổ nhào về phía sau Lưu Học Đạo.
“Muốn chết sao!”
Lưu Học Đạo lấy ra một tấm bùa chủ, đánh thẳng vào người phụ nữ mặc kimono khi người đó lao đến.
Bùm!
Khói xuất hiện trong khoảng không.
"A!"
Người phụ nữ mặc kimono hét lên và rút lui.
Lưu Học Đạo lấy ra chiếc gương Bát Quái và tiến về phía trước.
Người phụ nữ mặc kimono giật mình, sau đó lao xuống và chui vào người của Phương Văn Miến.
“Mẹ kiếp!”
Lưu Học Đạo chửi thầm sau đó dùng gương Bát Quái đặt lên người Phương Văn Miến.
“Ra đây! Yêu quái ra đây!”
Trong phòng, tất cả mọi người đều kinh ngạc, nghi ngờ có, sợ hãi có, bàng hoàng có.