*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
**********
“Anh họ, chị dâu họ, giai cấp trung sản như hai người, phấn đấu cả đời cũng không vào nhóm xã hội thượng lưu như thế này. Anh rể có lòng tốt muốn dẫn hai người đi mở rộng tầm mắt. Hai người không cảm ơn thì thôi đi. Đằng này còn từ chối đi, bộ thích hợp sao? Chẳng trách máy người không thể tiến được vào xã hội thượng lưu” Phương Gia Vĩnh âm dương quái dị nói.
Trần Khải Vương lại nói: “Đi đi. Có rất nhiều người thượng lưu đến từ Bắc Thanh tại đó. Nếu mọi người muốn sống tốt ở Bắc Thanh, mọi người nên làm quen với họ, điều này sẽ có ích cho bản thân đấy.”
Mục Thiên Lam không đi, anh ta cũng không còn tâm trạng để đi.
Anh ta chỉ muốn thể hiện trước mặt cô, nếu cô không đi thì anh ta thể hiện cho ai xem đây?
“Được thôi.”
Mục Thiên Lam không thể từ chối thêm nữa, cuối cùng cô đành đồng ý tham gia.
Nửa tiếng sau.
Trên bờ sông Phù Giang.
Trần Khải Vương và những người khác, Tiêu Thanh, Mục Thiên Lam và Thẩm Thị Thu Mai lên một chiếc ca nô, hướng đến giữa sông. Sau đó lên boong của một con tàu du lịch sang trọng ở giữa sông.
Đứng trên boong tàu, mọi người có thể phóng tầm mắt bao quát khung cảnh nhộn nhịp về đêm ở hai bờ đông tây sông Phổ Giang.
“Thật là một quang cảnh tuyệt đẹp!”
Mục Thiên Lam không khỏi say sưa trước cảnh đêm náo nhiệt của Hộ Hải.
“Anh trai, chị dâu, em sẽ cho hai người vài tấm hình nhé.”
Thẩm Thị Thu Mai lấy điện thoại di động ra, sau đó chụp ảnh Tiêu Thanh và Mục Thiên Lam.
“Đúng là người quê mùa chưa bao giờ nhìn thấy thế giới.
Phương Gia Ngọc nói với vẻ khinh thường.
Mục Thiên Lam bị nói tới mức lúng túng không dám chụp nữa.
“Anh Trần, mời vào trong. Cậu Thắng đã đợi anh rất lâu.”
Lúc này, một nam thanh niên đi tới, làm động tác mời vào.
“Anh rể thật là giỏi!”
Phương Gia Lộc và những người khác không khỏi khen ngợi.
Trần Khải Vương cười đắc thắng:
“Vào đi.” Đám đông đi theo và bước vào cabin của con tàu du lịch sang trọng. Khi bước vào bên trong, họ giống như bước vào một cung điện sang trọng, nguy nga và tráng lệ.
Có rất nhiều người bên trong. Có khoảng ít nhất năm sáu trăm người, hầu hết là phụ nữ xinh đẹp, ăn mặc gợi cảm và hở hang, đâu đâu cũng thấy những cô gái mặc bikini.
“Chà!”
Phương Gia Lộc và những người khác đều rất hào hứng.
“Nhiều hot girl livestream quá!”
Trần Khải Vương cười và nói: “Mọi người thích ai, lát nữa tôi sẽ nói với cậu Thiếu, cứ tùy ý chọn một người mà chơi.”
“Vậy thì cám ơn anh rể!”
Phương Gia Lộc và những người khác xoa xoa tay. Nội tâm bắt đầu chuyển động.
“Cậu Trần!”
Trần Khải Vương dẫn mọi người vào thẳng. Bất cứ nơi nào anh ấy đi qua, rất nhiều người giàu và trẻ tuổi đều chào đón Trần Khải Vương.
“Tất cả mỹ nhân, hãy nhìn cho kỹ. Đây là anh Trần, một trong mười thanh niên kiệt xuất của Bắc Thanh. Anh ấy chỉ mới hai mươi bảy tuổi và tài sản cá nhân của anh ấy đã lên tới chín nghìn tỷ. Rất nổi tiếng ở Bắc Thanh đấy.” Một cậu ấm giàu có nhanh chóng lên tiếng giới thiệu.
Ngay lập tức thu hút một nhóm các cô gái xinh đẹp chuyên livestream vây xung quanh.
“Cậu Thắng, uống rượu đi nào!” "Cậu Thắng, tôi có thể thêm Zalo không?”
“Cậu Thắng. Em rất muốn sinh con cho anh!”
Phương Gia Vĩnh nói với Tiêu Thanh: “Anh nhìn thấy chưa, đây chính là sự quyến rũ của địa vị và tiền bạc. Dù anh có giỏi đánh nhau thế nào, thì trong trường hợp này sẽ không được chấp nhận”
Tiêu Thanh cười khinh thường.
"Ha ha!"
Tại thời điểm này. Một tràng cười sảng khoái vang lên.
“Cậu Trần, cậu tính đúng rồi, người anh như tôi đã đợi cậu rất lâu rồi đấy!”
Khi mọi người nhìn đi thì thấy một nhóm thanh niên đang đi về phía nhau.
Cơ thể của Mục Thiên Lam run lên và nước da của cô ấy thay đổi đáng kể khi cô ấy nhìn thấy người đàn ông trẻ tuổi đang nói.
“Tại sao lại là anh ấy?”
Người này không phải ai khác, chính là Thắng Thiên Kha, kẻ bị Tiêu Thanh đánh thừa sống thiếu chết vào mấy tháng trước ở Cổ Cảnh.
Đến giờ cô mới hiểu, hóa ra cậu Thắng mà Trần Khải Vương nhắc tới