*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phương Gia Dục khinh thường lên tiếng.
Tiêu Thanh cũng lười nói nhảm với họ, anh quay sang nói với Thẩm Thi Đông: "Tôi biết một ông thầy phong thủy. Nếu dì đồng ý thì tôi sẽ bảo ông ta đến một chuyến. Nếu dì không tin vào mấy thứ này vậy thì thôi vậy."
Đương nhiên là Thẩm Thi Đông cũng không tin.
Nhưng Thẩm Thị Thu Mai khuyên bảo: "Dì nhỏ, cứ để anh ấy gọi thầy phong thủy đến xem đi, đừng quan tâm có hiệu quả hay không. Chỉ cần có một tia hy vọng, chúng ta vẫn phải thử xem sao. Không thể từ bỏ sinh mạng của dượng nhỏ mà phải không?"
Thẩm Thi Đông cũng đã hết cách, liền nói: "Vậy cậu gọi đến thử xem." Tiêu Thanh lập tức bấm một dãy số.
"Thần soái, sao lại nhớ đến ông già này vậy?"
"Ông mau đến Bắc Thanh một chuyến đi, khi nào đến nơi thì gọi tôi biết."
"Vâng, thần soái!"
Nói xong, Tiêu Thanh nhanh chóng cúp điện thoại rồi quay sang nói với Mục Thiên Lam: "Vợ à, chúng ta mau về thôi."
Người nhà họ Phương nịnh hót hơn người nhà họ Tiêu, cho dù là hai người em họ của anh, đến một tiếng anh họ cũng không gọi, mà lại dùng từ cổ hủ để gọi anh.
Trong toàn bộ nhà họ Phương, ngoại trừ dì nhỏ và em gái, những người khác đều nhìn anh bằng ánh mắt ghét bỏ.
Vì vậy, anh không muốn ở lại lâu hơn trong môi trường này.
Mục Thiên Lam gật đầu.
Lúc hai người đang chuẩn bị rời đi, Thẩm Thi Đông đột nhiên nói: "Đến rồi thì ở lại vài ngày chơi với Thư Mai đi. Nó là một cô bé đáng thương, từ nhỏ đã không được bố mẹ yêu thương. Dượng nhỏ cũng giống như bố của nó vậy, bây giờ dượng nhỏ của nó thế này, chắc chắn con bé rất buồn. Dì không thể an ủi được nó, vỢ chồng hai đứa giúp dì an ủi nó nhé."
Nghe những lời này, cho dù trái tim Tiêu Thanh có sắt đá đến đâu thì cũng cảm thấy mềm lòng.
Dù gì thì anh với cô bé cũng được sinh ra từ một mẹ.
Hơn nữa số phận của cô bé cũng không khá hơn anh là bao.
Ít nhất, anh còn có bố lo lắng, nhưng cô bé thì không có bố mẹ lo lắng.
Còn đáng thương hơn cả anh. "Đi thôi, đi ra ngoài hít thở một chút."
Tiêu Thanh kéo Thẩm Thị Thu Mai từ trên giường dậy.
"Hu hu..."
Thẩm Thị Thu Mai lao vào vòng tay của Tiêu Thanh, bắt đầu bật khóc.
"Anh ơi, sau này anh đừng hung dữ với em nữa, anh nhận em là em gái được không?"
Tiêu Thanh không nói gì.
Muốn nhận nhưng lại không muốn nhận.
Mục Thiên Lam nhéo anh: "Thu Mai tốt mà, anh mau nhận con bé đi."
"Được."
Tiêu Thanh đồng ý nói: "Bắt đầu từ hôm nay, em sẽ là em gái anh."
"Hu hu..."
Thẩm Thị Thu Mai vui đến bật khóc.
Cô ấy có nằm mơ cũng muốn có một người anh trai yêu thương mình. Hôm nay cuối cùng ước mơ cũng đã thành hiện thực.
Buổi tối ở nhà họ Phương.
Do tính mạng của Phương Văn Miến đang ngàn cân treo sợi tóc, không khí trong nhà họ Phương vô cùng buồn tẻ. Sau khi ăn cơm, Trần Khải Vương liền đề nghị: "Chúng ta ra ngoài giải sầu đi."
Đám con cháu của nhà họ Phương đều nhanh chóng đồng ý.
"Thu Mai, gọi cả anh trai và chị dâu em đi giải sầu luôn." Trần Khải Vương nói.
Mục Thiên Lam xinh đẹp như vậy, đẹp hơn Phương Gia Ngọc rất nhiều. Anh ta là thanh niên ưu tú, đi đâu cũng có cơ hội thể hiện. Anh ta muốn thể hiện với Mục Thiên Lam, xem thử có thể khiến Mục Thiên Lam hồng hạnh vượt tường với anh ta hay không. Nếu như có thể, anh ta vô cùng sẵn lòng.
Chính vì điều này, anh ta mới bảo Thẩm Thị Thu Mai gọi Tiêu Thanh và Mục Thiên Lam đi cùng. Nếu không anh ta cũng lười giao tiếp với tầng lớp trung lưu này.
"Em không đi, em muốn ở bên dì nhỏ." Thẩm Thị Thu Mai nói.
Thẩm Thi Đông cố nặn ra một nụ cười: "Dì không sao đâu. Dẫn anh trai và chị dâu cháu đi chơi với đám Khải Vương đi, biết thêm kiến thức cũng tốt."
Bà ta biết Tiêu Thanh đã từng làm việc ở công trường, đã từng buôn bán, sống ở đáy của xã hội. Tiếp xúc với những người thuộc tầng lớp thượng lưu, chắc sẽ có lợi hơn cho Tiêu Thanh.