*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trần Văn Đỉnh nghiến răng nghiến lợi: "Mối thù giết bố không đội trời chung, cậu dám bóp cổ giết chết bố tôi, cho dù tôi có đoạn tuyệt con đường làm quan, tôi cũng sẽ khiến cậu phải trả giá thật thảm khốc!”
Tiêu Thanh cười ha ha và nói: “Ông cũng nói rồi, mối thù giết bố không đội trời chung, bố và em trai ông, đánh đập bố tôi đến suýt chết, giờ đây trở thành người thực vật. Tôi tìm đến trả thù, giết chết hai người bọn họ, cũng là đúng trong tình lý, ông lấy gì mà ở đây ra tay nghĩa hiệp chứ?” “Vả lại, bố ông mua chuộc tên tội phạm tội ác tày trời nhận hình phạt tử hình về bên cạnh, làm quản gia cho nhà họ Trần, lợi dụng hắn ta uy hiếp khủng bố phủ thương ở khắp nơi, mưu giành quyền lợi “Tôi cũng muốn hỏi ông, việc này ông có tham dự vào không? Nếu ông có nhúng tay vào thì ông biết rõ hậu quả sẽ ra sao rồi đó.
Trần Văn Đỉnh chợt rùng mình.
Nhưng rất nhanh, cảm xúc của ông ta lại phần nộ nói: “Tôi không cần quan tâm, dù sao cậu cũng đã giết bố và em trai tôi, tôi buộc phải khiến cậu trả giá đắt!” “Được.” Tiêu Thanh cười cười. “Vậy thì phải xem ông có năng lực đó hay không đã.”
Trần Dịch nhảy ra, không lo ngại gì nói: “Bác cả tôi là phó tổng đốc, sao mà không có năng lực hả? Anh cứ chờ bị xử bắn đi!”
Tiêu Thanh nhẹ nhàng nói: “Sắp chết đến nơi rồi, anh còn dám nhảy ra, chốc nữa xem anh còn nhảy nhảy được hay không. “Hứ!” Trần Dịch tăng hằng. “Tôi thấy chắc là anh uống nhiều nên say rồi, nói gì mà tôi sắp chết đến nơi, là anh sắp chết đến nơi thì có!”
Anh ta tin rằng, bác cả anh ta mà nhúng tay vào việc này, Tiêu Thanh sẽ chết chắc luôn!
Ùn ùn ùn!
Đột nhiên, bên ngoài vang lên tiếng bánh xe lần trên đường một cách dày đặc.
Một giây sau!
Có người vui mừng khôn xiết hét lên. “Đội vệ binh đến rồi! Một lượng lớn đội vệ binh đang lái xe tiến vào đây! Tên giết người Tiêu Thanh giờ chạy không thoát rồi!”
Bỗng chốc, tất cả mọi người chạy ra bên ngoài đại sảnh nhìn.
Quả nhiên nhìn thấy mười mấy chiếc xe tải màu xanh quân lục đang lái vào nhà họ Trần.
Tiếp theo đó!
Từng người từng người của đội vệ binh đều vai vác đạn tay cầm súng, từ trên xe nhảy xuống. “Bác cả, bác thật sự quá lợi hại!”
Trần Dịch kích động tột cùng nói: "Có thể điều động nhiều đội vệ binh cầm súng như thế, thì không cần e sợ Tiêu Thanh sẽ chạy trốn nữa!” "Đúng đó đúng đó! Bác cả ngầu quá ngầu luôn!”
Tất cả người nhà họ Trần gật đầu lia lịa.
Nhưng Trần Văn Đỉnh lại chau chặt đầu mày, lẩm bẩm: “Bác cho gọi là người bên bộ tuần tra. Không có gọi đội vệ binh, sao lại có nhiều đội vệ binh đến đây? Rốt cuộc là sao?”
Trần Văn Đỉnh đặc biệt thấy khó hiểu.
Phải biết rằng, ông ta không có tư cách điều động đội vệ binh. Ông ta chỉ có thể điều động được bên bộ tuần tra thôi.
Nhưng hiện tại không thấy tuần tra đến, mà lại đến quá trời đội vệ binh, thật sự khiến ông ta thấy khó hiểu.
Trần Dịch cười nói: “Bác cả, Tiêu Thanh là cao thủ võ thuật, e rằng bên tuần tra không cách nào khống chế được cậu ta. Vì thế đổi qua cho gọi đội vệ binh đến, chiến lực của đội vệ binh cũng mạnh hơn nhiều. Đến nhiều đội vệ binh như thế, nhất định có thể thành công bắt giữ Tiêu Thanh
Trần Văn Đỉnh gật gật đầu.
Cảm thấy cũng có khả năng này.
Và lúc này, Tần An đã dẫn theo ba trăm vệ binh, tiến vào với bước chân đều đặn âm vang. “Cảnh quan, cuối cùng thì các anh đã đến!”
Người nhà họ Trần vừa kích động vừa nói.
Trần Văn Đỉnh bước lên trước vài bước, cười cười đưa tay ra với Tân An: “Chào cậu! Tôi là phó tổng đốc Trần Văn Đỉnh, vất vả cho các cậu rồi... “Tránh ra!”
Không chờ Trần Văn Đỉnh nói dứt câu, Tân An quát lớn một tiếng.
Chân mày Trần Văn Đỉnh chau lại.
Thái độ này có chút sai sai. “Bác cả, cảnh quan đến là để bắt tội phạm. Không phải đến xu nịnh bác, chúng ta cứ nhường đường, vả lại, anh ta cũng chỉ có hai gạch bốn sao thôi. Không ngầu bằng bác, không cần nể mặt anh ta, chỉ cần bắt giữ Tiêu Thanh đi là được.”
Trần Dịch bước lên nói, rồi kéo Trần Văn Đỉnh về lại trong đại sảnh.
Rất nhanh, những người đứng chặn trước cửa đại sảnh, đều lui vào trong, đứng hai bên hông đại sảnh.
Tiếp theo đó, Tân An dẫn theo người, hùng dũng bước vào trong đại sảnh, hướng về phía Tiêu Thanh đang ngồi trên ghế hút thuốc.