*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
**********
Thậm chí bọn họ đều hoài nghi đây là cảnh tượng trong mơ, không ngừng véo thật mạnh vào mặt và đùi của bản thân, nhưng cảm giác đau điếng ấy đang mách bảo bọn họ, đây là hiện thực chứ không phải trong mơ.
Bọn họ nuốt mạnh nước bọt, suýt nữa nuốt luôn cả lưỡi. “Ai đó có thể nói cho tôi biết. Quản gia Lưu, bị Tiêu Thanh dùng vật gì bổ làm hai vậy?”
Một hồi lâu sau, Trần Dịch cố kìm sự sợ hãi tột cùng, giọng run rẩy hỏi.
Mọi người lắc đầu, ngỏ ý không hay biết.
Trần Hiện yếu ớt đáp: “Anh cả, em chỉ thấy Tiêu Thanh, giơ tay lên. Sau đó quật tay xuống, dường như có một luồng sáng cực kỳ chói mắt, khiến em muốn lóe mắt luôn, luồng sáng đó đánh lên người quản gia Lưu, sau đó anh đẩy quản gia Lưu đi, thế là thành ra bộ dạng thế này đấy! “Đúng đúng đúng”
Có người gật đầu: "Dường như tôi cũng thấy đượcluồng sáng đó!” “Tôi cũng thấy nữa!” “Tôi cũng thấy nữa!”
Không ít người lần lượt lên tiếng.
Sau khi Trần Nguyên Bình nghe xong, toàn thân bỗng giật thót lên, lúc nhìn qua Tiêu Thanh, ánh mắt tràn đầy sự kinh sợ, chỉ mặt Tiêu Thanh nói với giọng khủng hoảng tột độ: “Cậu cậu cậu... cũng là bậc thầy võ thuật, quản gia Lưu bị cậu dùng chiêu tụ khí thành đạo, rồi chém làm hai rồi ư?"
Tiêu Thanh nhàn nhạt đáp: “Hiện tại cái ông cần quan tâm không phải là cách Lưu Nhất Trung chết như thế nào. Mà là quỳ xuống chịu chết, như thể có lẽ tôi sẽ để ông chết được toàn thấy, nếu không Lưu Nhất Trung sẽ trở thành vết xe đổ của ông.
Phịch!
Trần Nguyên Bình nghe thế, dường như linh hồn bị hút rỗng, đôi chân mềm nhũn, ngồi bệt xuống đất. Trong khí trời đông thế này, mà mồ hôi lạnh của ông ta cứ tuôn rơi như mưa, sắc mặt khó coi như người chết vậy.
Tiếp theo đó!
Phịch! Phịch! Phich!
Trần Văn Sinh, Trần Dịch, Trần Hiền, và rất nhiều người nhà họ Trần, đều bị giọng nói tựa như được vang lên từ dưới địa ngục của Tiêu Thanh, dọa đến mức mềm nhũn đôi chân ngồi phịch xuống đất. Mồi hội lạnh toát ra như mưa. Ánh mắt của Tiêu Thanh, tựa như đôi mắt củathần chết nhìn chằm chằm lên người Trần Nguyên
Bình. “Mười hai năm trước, ông chạy đến nhà họ Tiêu dựng chuyện bé xé ra to. Uy hiếp dọa nạt Tiêu Chính Thành, dưới áp lực của ông, ông ta đã đánh gãy đôi tay đôi chân tôi trước mặt ông, ông còn nhớ đến câu nói của ông năm đó không?”
Trần Nguyên Bình đã bị dọa đến mức không nói thành lời.
Tiêu Thanh chắp tay sau lưng, từ trên cao nhìn xuống ông ta, tựa như quân vương nhìn xuống tội thần vậy. Ánh mắt thờ ơ lạnh nhạt. “Năm đó ông nói với tôi, cái thứ tựa như kiến con, mà cũng dám động vào người nhà họ Trần. Ông chỉ cần tùy ý động đậy vài ngón tay cũng có thể đè bẹp tôi.” “Thời gian đã trôi qua mười hai năm, trong mắt tôi, nhà họ Trần của ông giờ đây chẳng phải cũng chỉ nhỏ bé như một hạt cát bụi hay sao!” “Vốn dĩ, tôi có được địa vị như ngày hôm nay, tính ra cũng do nhà họ Trần các người bức ép, vì thế tôi không định tính toán chuyện năm xưa với người nhà họ Trần nữa.” “Nhưng các người lại cuồng vọng tự đại, không ngờ dám đến nhà họ Tiêu, đánh bố tôi trở thành người thực vật. Thật sự nghĩ rằng bố tôi dễ ức hiếp, nên có thể tùy ý bóp nắn ra sao cũng được đúng không?”
Vừa dứt lời, Tiêu Thanh bóp tay lên cổ Trần Nguyên Bình, giống như bóp cổ gà vậy, nhấc bổng