*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Mày có biết tập đoàn Cửu Châu là loại tồn tại khủng khiếp như thế nào không?"
“Là một trong mười doanh nghiệp tư nhân hàng đầu ở nước ta, tài sản mấy trăm nghìn tỷ, quy mô hơn một trăm công ty Hưng Thịnh hợp lại, cho dù là tao đứng trước mặt chủ tịch tập đoàn Cửu Châu thì cũng chỉ như một con kiến thôi, mày là cái gì mà dám đắc tội với nhân vật lớn như vậy, tao hỏi mày mày chán sống rồi đúng không?"
Quách Chí Văn bị chửi xối xả, cả ngồi mơ hồ, khuôn mặt đầy nghi ngờ.
“Con đắc tội với chủ tịch tập đoàn Cửu Châu khi nào chứ?"
Tiêu Thanh lạnh nhạt nói:
“Tôi chính là chủ tịch tập đoàn Cửu Châu.”
“Cái gì?”
Quách Chí Văn sợ ngây ngốc! “Anh...anh...anh chính là chủ tịch tập đoàn Cửu Châu?”
“Đúng vậy.”
Tiêu Thanh gật đầu:
“Tôi chính là chủ tịch tập đoàn Cửu Châu!”
“Cái rắm!”
Quách Chí Văn không tin:
“Tập đoàn Cửu Châu lớn như vậy, sao chủ tịch có thể trẻ tuổi ăn mặc kém sáng như vậy chứ, tôi không tin những lời nhảm nhí của anh.”
“Mày câm miệng cho tao!”
Quách Minh Hùng hét lên, sau đó cười nhẹ nhàng hỏi Tiêu Thanh:
“Anh họ Tiêu sao?”
“Đúng vậy, chủ tịch Quách, cậu ấy họ Tiêu, tên Thanh.”
Chu Vân giành trả lời trước.
Thân thể của Quách Minh Hùng khẽ run, nhanh chóng cúi người nói:
“Quách Minh Hùng, chủ tịch công ty bất động sản Hưng Thịnh xin chào chủ tịch Tiêu, rất vinh dự khi được biết anh!”
"Ừm."
Tiêu Thanh nhàn nhạt ừ một tiếng.
Quách Chí Văn kinh ngạc nói:
“Bố, bố có nhầm lẫn không?”
Quách Minh Hùng lại tát anh ta một cái, tức giận nói:
“Tổng giám đốc Vương của tập đoàn Cửu Châu nói với tao, chủ tịch của họ tên là Tiêu Thanh, bị mày đắc tội ở khách sạn Bulgari, cậu ta không phải là chủ tịch tập đoàn Cửu Châu thì ai mới phải?”
“Còn không mau quỳ xuống xin lỗi chủ tịch Tiêu cho tạo, tránh cho cậu ta tức giận chấm dứt hợp tác với Hưng Thịnh, gây tổn thất lớn xem tạo có lột da mày không!”
Cốp!
Quách Chí Văn sợ hãi quỳ trên mặt đất.
“Chủ tịch Tiêu, tôi sai rồi, trước mặt anh tôi mới là tên rách nát. Mong anh tha thứ cho mắt chó tôi coi thường người khác, sau này tôi sẽ không dám nữa đâu, chủ tịch Tiêu!”
Tiêu Thanh không để ý tới anh ta, mà nhìn Quách Minh Hùng nói:
“Tôi muốn tổ chức mừng thọ cho bố tôi ở phòng Vạn Thọ, nhưng nghe nói các người đã đặt rồi, có thể đổi phòng cho tôi được không?”
“Được! Chắc chắn được!”
Quách Minh Hùng không chút do dự nói:
“Chủ tịch Tiêu đã mở lời, tôi nhất định phải nể mặt chứ, không chỉ nhường phòng cho anh, tôi còn lo toàn bộ chi phí tổ chức tiệc mừng thọ cho anh.”
Nói tới đây, ông ta liền nhìn Chu Vân:
“Chủ tịch Tiêu muốn đặt mấy bàn?”
“Một trăm bàn.”
“Mỗi bàn tiệc mừng thọ ở chỗ này đắt nhất là bao nhiêu? "
“Ba trăm triệu.”
“Vậy cứ đặt một trăm bàn theo tiêu chuẩn ba trăm triệu cho tôi đi, tổng cộng là ba mươi tỷ, tôi thanh toán thay cho chủ tịch Tiêu.”