*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
**********
Tiêu Thanh nhìn sang Tiêu Hằng. “Đúng vậy!
Tiêu Hằng vỗ ngực: "Nếu anh mua được một túi quả óc chó Cổ Ngoan, tôi đảm bảo sẽ cho anh chiếc Ferrari của tôi. Mọi người có thể làm chứng!"
Anh ta vừa nói xong.
Quản gia liền bước vào phòng khách. “Thưa ông cụ, có ông Ngô ở Thành Cổ Ngoan đưa tới một túi quả óc chó, nói là anh Tiêu mua, để anh Tiêu ra nhận hàng, có phải anh mua không ạ?”
Lời quản gia vừa dứt, cả nhà họ Tiêu trên dưới đều im phăng phắc.
Tất cả mọi người đều trợn mắt, dán chặt trên người của Tiêu Thanh. “Anh ta thật sự đã mua một túi quả óc chó Cổ Ngoan?" Mọi người đều có chung thắc mắc đó.
Lúc này, Tiêu Thanh mới lên tiếng: "Là tôi mua, kêu ông ấy đưa đồ vào đây "Là cậu mua sao?”
Không thể tin được mà nhìn Tiêu Thanh.
Mười hai năm trước, lúc Tiêu Thanh bị đuổi ra khỏi nhà họ Tiêu, ông ấy đã làm quản gia của nhà họ Tiêu.
Một đứa trẻ bị bỏ rơi, mua nổi một túi quả óc chó Cổ
Ngoạn? “Không phải tôi mua, thì còn ai mua?"
Tiêu Thanh bình thản nói.
Quản gia đảo mất một lượt nhìn người nhà họ Tiêu, không thấy ai mở miệng, có thể khẳng định ông Tiêu ở đây chắc là Tiêu Thanh rồi. Cho nên, quản gia liên quay lưng lui khỏi phòng khách. “Chuẩn bị đưa chiếc xe Ferrari của anh cho tôi đi"
Tiêu Thanh nhìn Tiêu Hằng.
Tiêu Hằng có chút bối rối, hối hận với những lời vừa nói bạn nay. "Vậy phải xem túi to đến cỡ nào, nếu túi nhỏ thì không tính, ít nhất phải là túi to, chứa được khoảng một trăm quả óc chó mới tỉnh." Tiêu Vũ nói. "Đúng!”
Tiêu Hằng gật gật đầu: "Nếu không đủ một trăm quả, tôi sẽ không đưa chiếc Ferrari cho anh. Trừ phi vượt quá một trăm quả, hơn nữa mỗi quả không dưới chín trăm ngàn. Nếu không đạt tiêu chuẩn này, đừng có hàng đòi chiếc Ferrari của tôi!”
Một quả chín trăm ngàn. Một trăm quả là chín tỷ.
Anh ta tin rằng Tiêu Thanh không tài nào có nổi số tiền nhiều như vậy!
Bởi vì chín tỷ, ngay cả Tiêu Hằng anh cũng không có. Một đứa con bị bỏ rơi như Tiêu Thanh thì làm sao có thể có được số tiền đó?"
Đánh chết anh ta cũng không tin! Tiêu Thanh không nói gì.
Bởi vì bản thân anh cũng không biết có bao nhiêu quả. “Nhìn anh ta đi, không dám nói gì luôn rồi.
Tiêu Mẫn cười đắc ý nhìn Tiêu Thanh.
Cả đám đều cười ha ha.
Tiêu Hằng tạm thời yên tâm, đắc ý nói: “Mua được mấy quả óc chó, đến lúc để vào cái túi, lại bảo cả túi quả óc chó, muốn lừa lấy chiếc Ferrari của tôi ư, may mà có anh cả nhắc nhở, tôi cho anh một cái tiêu chuẩn, nếu không chiếc Ferrari đã bị anh lừa lấy mất" “Bên này có một bậc cửa, xem anh làm sao để lừa lấy chiếc Ferrari của tôi. *
Anh ta vừa đắc ý vừa nói.
Đột nhiên có một âm thanh chửi thề vang lên. Chỉ nhìn thấy một chàng trai trẻ, vác một túi ni lông lớn màu đen, đi vào cùng với một bác nữa. "Đây, đây là chắc không phải để đựng quả óc chó chứ?" Tiêu Hằng căng thẳng.
Túi lớn như vậy, sao có thể chỉ đựng được một trăm quả óc chó, hai trăm quả cũng có thể đựng được. “Xin hỏi, người nào là anh Tiêu Thanh?”
Ông Ngô của Thành Cổ Ngoan nhìn một lượt mấy người rồi cười hỏi. “Chính là tôi
Tiêu Thanh trả lời.
Ông Ngô nhìn Tiêu Thanh, lập tức cười lên rồi bước qua. “Ngài Tiêu, ngài muốn mua một túi quả óc chó Cổ Ngoan, tôi đã đưa đến đây, mời anh qua xem thử
Nói rồi, ông ta đặt túi đen lên trên bàn trà “Đổ ra bàn đi
Tiêu Thanh liền bảo "Được, thưa anh Tiêu."
Ông Ngô cẩn thận đổ túi quả óc chó lên bàn trà.
Vừa nhìn thấy. "Troi oi!"
Mọi người trong nhà họ Tiêu đều trợn tròn mắt, kinh hãi nhìn cảnh này. Ngay cả Tiêu Chính Thành cũng không bình tĩnh được nữa, ông đứng dậy khỏi ghế số pha và nhìn quả óc chó trên bàn một cách vô cùng kinh ngạc.
Ông có tìm hiểu về quả óc chó, tuy rằng không được thành